Lược Thiên Ký

Chương 1558: Tùy tiện vốn liếng.




- Tốt, tốt, Đế Lưu điện hạ thật bá đạo, ba ngày sau, dù lão thân bò, cũng sẽ bò tới tìm ngươi đòi công đạo!

Nghe Phương Hành nói, lão ẩu áo lam biến sắc, oán hận nhìn Phương Hành một chút, ánh mắt tựa như muốn ăn người, người Mộng gia khác thấy Phương Hành bá đạo như vậy, cả đám biến sắc, trong lòng đều suy nghĩ: mọi người đều truyền ngôn nói vị Đế Tử điện hạ này biến mất ngàn năm, tu vi tổn hao nhiều, nhưng hôm nay nhìn bộ dạng của hắn, xuất thủ liền đả thương người, chỗ nào giống như tu vi đại giảm?

Lại nhớ tới hung danh của hắn, nơi nào còn dám náo loạn, từng người cẩn thận từng li từng tí chạy tới, đỡ lão ẩu áo lam dậy, xám xịt rút lui, ngay cả nói cũng không dám nói nhiều một câu, chỉ có bà lão kia cắn răng lưu lại ngoan thoại...

- Đạo Chủ, lời này không thể tuỳ tiện đáp ứng a...

Đám người Lộc Tẩu cũng kinh hãi, vội vã tới nhắc nhở, hận không thể thay hắn thu hồi câu nói kia.

- Đến cùng vẫn là xuất thân Tán Tiên, một đường chém giết đã quen, không biết mưu sâu kế hiểm trong chính trường...

Sắc mặt Văn tiên sinh nghiêm túc, trông rất lo lắng, đều theo bản năng cảm thấy Phương Hành trong cơn tức giận, nói chuyện không khỏi quá lỗ mãng, nói trắng ra là, đám thế gia này nháo thì nháo, nhưng nơi nào có chứng cớ gì chứng minh bọn hắn có quan hệ tới Đại Xích Thiên ngũ tử mất tích?

Bất quá là dựa thế khóc lóc om sòm mà thôi, nếu Phương Hành liều chết không nhận, việc này sớm muộn gì cũng sẽ kéo qua, mấy đại thế gia và đạo thống kia, có lẽ sẽ âm thầm tính món nợ này ở trên đầu Phương Hành, nhưng bên ngoài lại không nói được gì...

Nhưng hôm nay, Phương Hành vung ra câu nói kia, muốn ở ba ngày sau cho bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng, thì đã gây ra đại họa!

Mộng gia đại trưởng lão ăn thiệt thòi lớn như vậy, há sẽ chịu thôi, ba ngày sau, nhất định sẽ mời mấy đại thế gia khác đến ồn ào, đến lúc đó dù Phương Hành là Đế Tử, cũng không thể lực áp mấy thế gia kia.

Nói trắng ra, đây không phải tranh luận không phải đen tức trắng, mà là một vũng nước đục...

- Các ngươi yên tâm đi, ta xem qua ngọc giản của ngươi, biết được tiền căn hậu quả, cũng nghĩ kỹ xử lý như thế nào!

Thấy bọn họ như vậy, Phương Hành nhẹ nhàng khoát tay áo, ra hiệu bọn hắn không cần phải lo lắng, sau đó đi vào trong Cự Thạch Điện, người quét trên mặt từng người, càng nhìn càng giận, đường đường thập đại Tiên Tướng, thế mà bị thương bảy tám cái, chuyện này là sao, coi như những thương tích này không trí mạng, nhưng lại không thể coi là nhẹ.

- Bọn thế gia này thật dám đến địa bàn của ta giương oai, vốn liếng tùy tiện từ đâu tới?

Ánh mắt hắn quét tới, trong lòng đã có chút phẫn nộ, hận không thể nắm lão thái bà kia về đánh một trận.

- Ta hoài nghi phía sau bọn hắn tất nhiên có người quạt gió châm lửa, cố ý quấy rầy, chỉ không biết là ai nghĩ ra biện pháp âm độc này!

Sắc mặt Lộc Tẩu cũng khó coi, hiển nhiên một tháng qua, uất ức nhất chính là hắn.

Mặc dù trong một tháng này, các thế gia nháo thì nháo, nhưng không dám thật trở mặt, bất quá cũng làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.

Trong đầu Phương Hành đã không tự chủ được lóe lên bộ dáng của Thanh La Tiên Tử, nhẹ nhàng cắn răng, nhưng không có nói, chỉ tức giận bất bình hỏi:

- Vậy các ngươi cứ tùy ý bọn hắn quấy rầy sao, nhiều Tiên Mệnh như vậy là ăn chay sao?

Đám người Lộc Tẩu nghe vậy, đều trầm mặc một chút, sau đó cười khổ.

- Dù có được Tiên Mệnh, cũng không địch lại Thái Ất của đối phương a...

Tiên Tướng khác nghe vậy, cũng đều trầm mặc im lặng, trong đại điện, bầu không khí có vẻ hơi kiềm chế.

- Ai, theo ta thấy, đây thật là có người âm thầm chơi kế sách rút củi dưới đáy nồi...

Trong trầm mặc, Văn tiên sinh bình tĩnh mở miệng, nhìn Phương Hành nói:

- Đối phương không chỉ náo mà thôi, đối với mấy đại thế gia, đại đạo thống này mà nói, có lẽ cũng lo lắng tung tích của Đại Xích Thiên ngũ tử, nhưng bọn hắn nổi nóng, rõ ràng là bị người lợi dụng, một tháng trước chúng ta lấy được Loạn Lưu Hải, chấn kinh liên quân, danh tiếng Đại Xích Thiên Đế Lưu lần nữa chấn kinh bốn vực, vốn là ưu thế cực lớn, có thể mượn cơ hội này chiêu binh mãi mã, lớn mạnh bản thân, dẫn tới các thế lực ở Đại Xích Thiên thần phục...

- Đối với Đế Lưu điện hạ mà nói, lần Loạn Lưu Hải đại chiến này, đã chứng minh thực lực của mình, tuyên cáo mình trở về, không nói hung danh ngàn năm trước, chỉ nói trận chiến ở Loạn Lưu Hải, đã để rất nhiều người nhìn thấy tiềm lực của chúng ta, mà lúc này, Đại Xích Thiên nhất mạch, thậm chí chư thiên khác, những âm thanh không tốt kia sẽ bị đè xuống, bình thường ở trong quyền lực chi tranh, quyết không có chuyện tất cả đều theo một thuyền, chắc chắn sẽ có rất nhiều người vì loại nguyên nhân nào đó mà công khai quy thuận chúng ta, hoặc âm thầm quy thuận, mà loại phương pháp này, cũng là một thủ đoạn trong tranh quyền đoạt vị, cứ tiếp như thế, sẽ như quả cầu tuyết, người quy thuận càng ngày càng nhiều, thế lực của chúng ta cũng càng lúc càng lớn, thời điểm tranh phong với Đế Thích, phần thắng cũng sẽ càng lúc càng lớn, dẫn tới càng nhiều người đặt cược...

Hắn một bên nói, một bên nhìn về phía Phương Hành, thấy Phương Hành chăm chú lắng nghe, lá gan cũng càng lúc càng lớn, thản nhiên nói:

- Nói thật, một tháng trước, chính là thời điểm chúng ta chiêu binh mãi mã, mua chuộc các thế lực và cao thủ tốt nhất, ta và Lộc lão cũng đã thả ra phong thanh, muốn dẫn mấy cao thủ tới, dù sao hiện tại chúng ta vẫn quá yếu, cái gọi là Cáp Mô quân tà binh thứ nhất Đại Xích Thiên, cũng chỉ có hơn ba mươi Chân Tiên, hơn hai trăm Tán Tiên mà thôi, từ mấy chiến dịch có thể nhìn ra, ba trăm thuộc hạ của chúng ta đủ hung, đủ ác, nhưng lực lượng quá không cân đối...

- Ở Tiên Giới, cường quân chân chính tất có cao thủ tọa trấn, tựa như Xích Tiêu Quân của Đế Thích, dưới trước có ba Thái Ất Tiên Tướng thống lĩnh Tiên Binh, trong âm thầm còn có không ít Thái Ất Thượng Tiên trông nom, thời điểm lâm trận, binh đối với binh, tướng đối với tướng, như vậy mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất của Tiên Binh, nhưng chúng ta thì sao, ba trăm Cáp Mô quân cố nhiên thanh danh không yếu, nhưng có thể chiến Thái Ất cảnh chỉ có Đạo Chủ, coi như lúc ấy ở trong Loạn Lưu Hải, ai, nếu không có mấy vị kia... lúc ấy phần thắng của chúng ta cũng rất nhỏ!

Nói đến chỗ này, hắn có chút dừng lại, nhìn qua Phương Hành.

Phương Hành biết đạo lý trong này!

Tiên Giới đấu pháp, từ trước tới nay đều là tướng đối với tướng, binh đối với binh, Chân Tiên đối với Chân Tiên, Thái Ất chiến Thái Ất!

Bây giờ đối với Phương Hành mà nói, chiêu binh mãi mã không phải nan đề, hắn có Tiên Mệnh, có thể bồi dưỡng được vô số Chân Tiên, nhưng Thái Ất Thượng Tiên, hắn cơ hồ không có một cái, đây chính là nhược điểm lớn nhất của hắn bây giờ, trong một tháng này, nơi hắn đóng quan, Cáp Mô quân liên tục gặp cảnh xấu hổ, đã có thể nhìn thấy, không phải Cáp Mô quân không đủ dũng mãnh, mà là không có cao thủ tọa trấn...

Tiến thêm một bước nói, nếu tương lai ở trong chiến trận, mình bị người vây khốn, Thái Ất Thượng Tiên của đối phương nghiền ép qua, ba trăm Cáp Mô quân mạnh nữa, cũng không ngăn cản nổi, dù sao Tiên gia không phải phàm tục, người tu hành có lực lượng kinh thiên động địa, thực lực cá nhân đối với cục diện chiến đấu ảnh hưởng rất lớn, một tháng trước ở Loạn Lưu Hải, ba trăm Cáp Mô quân của mình đánh với 2000 Xích Tiêu Quân, còn không phải mình chém Thái Ất Như Hiên Tiên Tướng, lại bắt Đại Xích Thiên ngũ tử, tình hình chiến đấu liền lập tức thiên về một bên sao?

Trái tim Văn tiên sinh đại định, nói tiếp:

- Thái Ất Thượng Tiên địa vị phi phàm, có thể xưng căn cơ của Tam Thập Tam Thiên, nếu không có đầy đủ Thái Ất Thượng Tiên phụ tá, chúng ta cuối cùng không cách nào chống lại Xích Tiêu Quân, đây cũng là nguyên nhân lúc ấy ta và Lộc lão tạo thế, là muốn dẫn tới mấy vị Thái Ất Thượng Tiên, chỉ có như thế, chúng ta mới có thể tiếp tục chiêu binh mãi mã, bằng không mà nói, coi như đưa tới lại nhiều Chân Tiên, lại nhiều Tán Tiên, cuối cùng vẫn có cực hạn, không cách nào chân chính chống lại Tiên Binh tinh nhuệ, lại càng không cần phải nói Xích Tiêu Quân!

- Ngươi nói không sai, bất quá số lượng Thái Ất Thượng Tiên ở Tiên Giới cũng không tính ít, không biết có bao nhiêu người đạt đến tu vi này, nhưng không có quan vị tương ứng, chẳng lẽ không ai muốn quy thuận ta sao?

Ánh mắt Phương Hành lấp lóe, chậm rãi hỏi.

Một tầng cảnh giới một tầng thiên, tầm quan trọng của Thái Ất Thượng Tiên, hắn cũng không phải không biết, cũng có tâm mời chào.

Nghe hắn hỏi, Văn tiên sinh cười khổ nói:

- Có lẽ Đạo Chủ không biết, chỗ lợi hại của đại thế gia là ở chỗ này, bọn hắn có thể trở thành chư hầu, ở trong ngàn năm loạn cục truyền thừa tiếp, xây xuống căn cơ vạn cổ không thay đổi, đây đều là có nguyên nhân, người bình thường đều cảm thấy những cổ thế gia kia, sở dĩ có thể khống chế chư vực, là bởi vì phía sau bọn hắn đều có Đại La Kim Tiên tọa trấn, nhưng trên thực tế, xa xa không có đơn giản như vậy, so sánh với Đại La Kim Tiên Đến, ưu thế lớn nhất của bọn hắn là trong tay đều nắm giữ Hỗn Độn Tiên Viên thượng đẳng, trong Hỗn Độn Tiên Viên, một ít tài nguyên trân quý mới là trọng yếu nhất!

- Hỗn Độn Tiên Viên?

Phương Hành khẽ giật mình, dần dần minh bạch lời nói của Văn tiên sinh.

- Không sai!

Lúc này Lộc Tẩu tiếp lời nói, thần sắc cực kỳ ngưng trọng:

- Chân Tiên muốn thăng Thái Ất, cần cảm ngộ pháp tắc, tu luyện tiên giác, ngoại trừ kỳ tài vạn dặm không một, muốn tu luyện tới Thái Ất cảnh chân chính, thì quyết không thể rời bỏ một ít tiên dược linh quả trong Hỗn Độn Tiên Viên, như Tam Sinh Trà của Ám Ảnh Thiên Mộng gia, Tứ Cửu Chuyển Sinh Liên của Phượng Hoàng Thiên, cùng Thượng Thanh Thiên Thái Nhạc Thiên Tông biết luyện chế Cửu Chuyển Cửu Chân Ngộ Đạo Đan... Những đại thế gia, đại đạo thống này, ở Tam Thập Tam Thiên căn cơ kiên cố như thế, nguyên nhân ở đâu? Là bởi vì bọn hắn nắm giữ những tư nguyên này, đối với Đại Xích Thiên nhất mạch mà nói, cơ hồ mỗi Thái Ất Thượng Tiên, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với những đại thế gia kia, ảnh hưởng của bọn hắn đối với Đại Xích Thiên là khó mà hình dung...

Nói đến chỗ này, Lộc Tẩu trầm thấp hít một hơi:

- Cũng chính là nguyên nhân này, sau khi cùng bọn hắn kết thù, đừng nói chúng ta không có khả năng chiêu mộ được Thái Ất Thượng Tiên, thậm chí ngay cả tư nguyên để chúng ta tiếp tục tu luyện cũng trở thành vấn đề, lấy không được tài nguyên a...

- Cái này...

Phương Hành nghe lời này, thần sắc cũng có chút mộng, qua nửa ngày mới nói:

- Nguyên lai bọn hắn thật có vốn liếng tùy tiện...





Bạn cần đăng nhập để bình luận