Lược Thiên Ký

Chương 1650: Chính là không cho các ngươi




Mặc dù Phương Hành nhìn Đạo Vô Phương nói, nhưng nội dung trong lời nói lại làm cho chúng tu ngẩn ra.

Vấn đề này Thiên Nguyên tự nhiên rất lưu ý, tin tức Hỗn Độn Tiên Viên sắp xuất thế, ngay cả đại quân Tiên Giới cũng không biết, chính là bí mật cao nhất của Thiên Nguyên, nhưng Thần Chủ không hiểu ra sao biết được tin tức, muốn tới tranh cướp với Thiên Nguyên, mấu chốt nhất là, bên Thiên Nguyên phí vô số tài lực bày xuống Tiếp Dẫn đại trận, chính là vì thời điểm Hỗn Độn Tiên Viên vừa xuất hiện, sẽ đón bọn họ tới, nhưng để bọn họ không nghĩ tới là, Thần Chủ cũng bày xuống một đại trận, công dụng tương đương, hai hai chống đỡ, khiến cho kế hoạch của bọn họ thất bại, chỉ có thể ra tay cướp giật, trong này sao có khả năng không có vấn đề?

Thậm chí ở trước khi bọn hắn lên đường, Trích Tinh trưởng lão đã như chém sắt chặt đinh nói, có người để lộ bí mật!

Đương nhiên, lúc ấy tình huống khẩn cấp, dù phát hiện cũng không có thời gian tra cứu, chỉ có thể ở sau đó lại chậm rãi tra tìm!

Nhưng bây giờ, Phương Hành hỏi ra vấn đề này, lại làm trong lòng chúng tu kinh ngạc, người người ngẩn ra.

Đạo Vô Phương phản ứng cực nhanh, trầm giọng mở miệng:

- Ngươi biết?

Phương Hành cười gằn:

- Hiện tại ta là Đế Tử của Đại Xích Thiên, nơi nào có người của Đại Xích Thiên ta, ta còn có thể không biết sao?

- Là ai?

Đạo Vô Phương theo sát hỏi, trong lòng tu sĩ Thiên Nguyên khác cũng chìm xuống.

Bọn họ tự nhiên có thể nghĩ rõ ràng vấn đề này, nếu như muốn tìm ra nội gián trong Chư Tử đạo tràng, phải đi hỏi ai?

Đương nhiên chính là người nhận được bí mật!

Mà bây giờ, tuy bọn họ không biết vì sao ma đầu kia lắc mình biến thành Đế Tử của Đại Xích Thiên, nhưng không thể không thừa nhận đây là sự thật, từ mấy bộ tiên quân kia cung kính với hắn thì có thể xác định vấn đề này, còn nữa, hắn là người đến mảnh Tiên Viên này trước nhất, có thể chứng minh hắn xác thực biết được bí mật này...

- Đại Xích Thiên đã sớm bày quân cờ ở trong Chư Tử đạo tràng, chỉ có điều ngay cả ta cũng không biết quân cờ này là ai, chỉ là huynh trưởng của ta, cũng chính là Đế Tử Đại Xích Thiên Đế Thích, nói cho ta biết một thủ pháp bí ẩn, có thể trực tiếp truyền tin tức cho những con cờ này, ta nói thẳng ra là ai các ngươi cũng sẽ không tin tưởng, nhưng ta có thể truyền cho các ngươi thủ pháp này, nghĩ đến mấy vị trưởng lão trong Chư Tử đạo tràng kia, có thể dựa vào thủ pháp này tìm ra quân cờ của Đại Xích Thiên nằm ở trong Chư Tử đạo tràng...

Phương Hành không chờ bọn họ mở miệng, liền trực tiếp cười lạnh.

Sau đó hắn ở trước mặt tất cả mọi người, nhanh chóng biểu diễn thủ pháp, động tác cực nhanh, nhưng lấy tu vi của các tu sĩ Thiên Nguyên, vẫn có một nhóm người thấy rõ, mà mấu chốt nhất là, sau khi biểu diễn bộ thủ pháp này, hết thảy lực chú ý đều tập trung ở trên người Phương Hành, mọi người rõ rõ ràng ràng nhìn thấy một tình cảnh quái quỷ.

Một sợi bạc như ẩn như hiện, ở sau khi Phương Hành đánh xong thủ pháp, nhẹ nhàng ẩn vào trong cơ thể Sấu Mã Đao Khách!

Cùng lúc đó, Phương Hành giơ tay xé áo ở sau lưng Từ Thiếu Yết, chúng tu thình lình phát hiện, ở sau lưng hắn, xuất hiện một dấu ấn nhàn nhạt, chỉ bạc đang xoay quanh ở sau lưng, lặng lẽ biến mất!

- Đó là...

Mọi người kinh hãi, không ít người ánh mắt trợn tròn.

- Là huyết ấn!

Rất nhanh ở bên Thiên Nguyên, có người trầm giọng mở miệng:

- Đây là một loại dấu ấn Tiên đạo, chỉ cần khắc nó ở trên thân người khác, như vậy có thể thông qua một loạt pháp ấn, đơn độc truyền tin tức cho người này, người bên ngoài tu vi cao đến đâu, cho dù đạt đến Đại La Kim Tiên, cũng khó có thể phát hiện bí mật này, so với thần hồn truyền âm thì ẩn nấp hơn mấy trăm lần...

- Không sai, chính là huyết ấn!

Phương Hành khẽ gật đầu, mặt không hề cảm xúc nói:

- Vừa nãy ta giết một người tên Vương Đạo Nhân, trên người hắn cũng có ấn này!

- Chẳng lẽ nói...

Không biết bao nhiêu người, lúc này ánh mắt đều sợ hãi nhìn về phía Từ Thiếu Yết.

Trong ánh mắt có khiếp sợ, có hoài nghi, có phẫn nộ, cũng có không tin...

Có người bị tình cảnh kia làm kinh ngạc đến ngây người, nhớ tới rất nhiều chuyện, sinh ra nghi ngờ với Từ Thiếu Yết, nhưng cũng có người căn bản không tin Phương Hành, dù sao trước đây không lâu, hắn còn tự mình ra tay, chém giết rất nhiều tu sĩ Thiên Nguyên...

Nhưng giờ phút này, rất nhiều lời đã không nói ra được, trong lòng nghi ngờ lan tràn.

- Ngươi... Ngươi dám oan uổng ta?

Lúc này, Sấu Mã Đao Khách bị Phương Hành che lại thiên linh cái, một cử động cũng không dám, đã rõ ràng Phương Hành muốn nói cái gì, nhất thời phẫn nộ, lớn tiếng hét lên, hai con mắt đỏ ngầu, tựa như muốn nuốt sống người.

- Có phải oan uổng ngươi hay không, mọi người đều có mắt nhìn!

Mà lúc này, ánh mắt Phương Hành lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh giọng quát lên.

- Từ Thiếu Yết ta tuyệt không hai lòng, thiên địa chứng giám...

Sấu Mã Đao Khách làm sao có thể chịu được loại chỉ trích này, cả người giống như bị điên quát lớn.

Nhưng năm ngón tay của Phương Hành thoáng dùng sức, hết thảy âm thanh đều bị ép xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, năm ngón tay bắn ra, triển khai pháp ấn, sau đó một đạo thần niệm đánh vào đáy lòng Từ Thiếu Yết, âm thanh lạnh lẽo:

- Ta tự nhiên biết ngươi bị oan uổng, bởi vì huyết ấn kia vốn là do ta tự tay đánh tới, nhưng vậy thì thế nào? Hiện tại ta là đang vu oan ngươi, ta là muốn hố ngươi, muốn ngươi trăm miệng không thể bào chữa, chết không có chỗ chôn...

- Ma đầu! Ma đầu! Ta và ngươi không đội trời chung...

Từ Thiếu Yết sao nhận được loại sỉ nhục này, đã sớm không đếm xỉa đến sinh tử, cho dù biết rõ tính mạng của mình ở trong tay Phương Hành, vẫn giận không nhịn nổi kêu lớn, ánh mắt đỏ như máu, đột nhiên xoay người lại, muốn đánh tới Phương Hành!

- Ngươi nào có tư cách không đội trời chung với ta?

Nhưng lúc này, lòng bàn tay Phương Hành phun ra lực lượng, ầm ầm kích vào đầu Sấu Mã Đao Khách!

Chỉ nghe "răng rắc" mấy tiếng, thức hải của Từ Thiếu Yết tựa hồ có món đồ gì phá nát.

Sau đó máu tươi từ trong đáy mắt chảy ra, bay đến không trung, dáng dấp dữ tợn cứng ngắc...

Cũng vào lúc này, thần hồn của hắn nghe được Phương Hành nói:

- Nếu ngươi vu oan ta trước, vậy ta cũng vu oan ngươi, có điều người khác vu oan ta, luôn có người biện giải giúp ta, nhưng ngươi thì sao? Bộ thủ pháp này là thật, việc gian tế cũng là thật, Thiên Nguyên tất nhiên sẽ lấy thủ pháp này tìm ra hết thảy gian tế, mà chỉ cần tìm ra một, người khác sẽ không hoài nghi ngươi là giả, từ đó về sau, trên trời dưới đất, không người nào dung ngươi, ngươi vĩnh viễn là gian tế của Đại Xích Thiên!

- Ta... Ta...

Từ Thiếu Yết đã không nói được cái gì rồi.

Chỉ là trên mặt hắn cứng ngắc, hiện ra vẻ oán giận biệt khuất...

Bởi vì hắn cũng rõ ràng, Phương Hành nói là sự thật!

Nếu mình không chết, vậy còn có hi vọng chứng minh trong sạch, nhưng ma đầu kia không có ý định để cho mình sống!

Không ai có thể hình dung, cảm giác trong lòng của hắn trước khi chết...

Chỉ có điều ngay cả trong lòng của hắn, ở lúc cuối cùng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề:

- Ma đầu kia hận ta như vậy, dùng thủ đoạn ác độc bực này đến trả thù ta, oán khí sâu như thế, chẳng lẽ nói, hắn cũng là bị chúng ta oan uổng?

Chỉ là lời này chung quy hỏi không ra rồi.

- Ngươi... Ngươi lại giết hắn?

Mà nhìn thấy Phương Hành một chưởng đánh chết Từ Thiếu Yết, chúng tu sĩ Thiên Nguyên nhất thời ngẩn ngơ.

Sau khi vắng lặng, là thanh âm gào thét vang dội:

- Dù hắn có hiềm nghi gian tế, cũng nên giao do các trưởng lão phán xét a?

- Ma đầu chính là ma đầu, sao ngươi có thể làm bừa, lấy tính mạng của hắn?

Ngay cả đám người Đạo Vô Phương và Thanh Nhan Tiên Tử, vào lúc này cũng ngẩn ra, ánh mắt không rõ.

Nhìn thấy Phương Hành đưa ra chuyện gian tế, cũng đưa ra thủ pháp cực kỳ quý giá kia, trong lòng bọn họ cảm giác cực kỳ vui mừng, cảm thấy bằng đại công này, chưa chắc không thể trung hoà tội lỗi của Phương Hành, giúp hắn trở lại Thiên Nguyên...

Nhưng chẳng ai nghĩ tới, hắn lại trở tay giết chết Sấu Mã Đao Khách!

Cứ như vậy, chẳng phải lại kích lên lửa giận trong lòng các tu sĩ Thiên Nguyên?

- Ta giết hắn không phải bởi vì gian tế gì...

Mà lúc này, Phương Hành lạnh lùng nhìn các tu sĩ Thiên Nguyên, nhẹ nhàng nói:

- Ta giết hắn, là bởi vì ta không ưa hắn, vì lẽ đó ta muốn giết hắn, còn cho các ngươi pháp ấn, để cho các ngươi đi tìm ra gian tế, đó chỉ là vì nói cho các ngươi, trong Chư Tử đạo tràng nuôi một đám người gì mà thôi...

Hắn nói âm lãnh đến cực điểm, lại làm cho các tu sĩ Thiên Nguyên câm như hến, trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái.

- Các ngươi hố ta, mắng ta, vậy cũng không có gì, ta căn bản không để ý!

Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng, trực tiếp đảo qua trên mặt bọn họ, lạnh lùng nói:

- Lúc trước vào sinh ra tử cướp được Phong Thần Bảng cho các ngươi, nhưng thời điểm phong thần lại xóa tên của ta, này không đáng kể, tự ta có thể tu hành cao hơn các ngươi, đến bây giờ, các ngươi đạt được chỗ tốt, lại còn muốn hủy thanh danh của ta... Danh tiếng không nữa tốt nữa cũng là danh tiếng, thật coi tiểu gia là thỏ sao? Thật cho rằng các ngươi có bản lãnh có thể ủy khuất ta sao? Nói cho các ngươi, tương lai các ngươi nhất định sẽ hối hận...

Nói xong lời này, vẻ mặt hắn đầy lửa giận, muốn rời khỏi.

- Không đúng... Hiện tại ta liền muốn để cho các ngươi hối hận!

Nhưng vừa bước ra một bước, tựa hồ cảm thấy không hết hận, đột nhiên quay lại, nhìn các tu sĩ Thiên Nguyên đang dại ra, cười gằn hai tiếng, trong tay thình lình xuất hiện một cây bút lông, giơ ở trước mặt các tu sĩ Thiên Nguyên, để bọn họ nhìn rõ ràng, cười lạnh nói:

- Biết đây là cái gì không? Phần thiếu hụt của Phong Thần Bảng ở ngay đây, nhưng ta...

Nói đến chỗ này, đột nhiên thu lại Độ Tiên Bút, xoay người rời đi:

- ... Chính là không cho các ngươi!






Bạn cần đăng nhập để bình luận