Lược Thiên Ký

Chương 1614: Lòng tốt của Phương đại phu


La quần chảy xuống trải lên tế đàn, còn thân thể trắng bệch mà gầy yếu của Tiểu Manh Nữ lúc này nhanh chóng biến thành gỗ, chỉ là không mục nát giống như trước đây mà hóa thành một loại gỗ trong suốt, ngay cả sự sáng bóng trước đây đã mất cùng mộc hóa thủy phân trước đây cũng lần nữa có sức sống vào lúc này. Thân thể gầy yếu biến thành một thân cây rắn chắc mà thon dài. Một đầu tóc đen lúc này đang bay lên cao hóa thành vỏ cây tử sắc trật tự rõ ràng. Còn ở trên đỉnh đầu lại mọc ra rất nhiều cành lá kéo tơ trổ mầm, từng cái mầm non nhỏ đáng yêu bao lên nhánh cây, điểm màu xanh nhạt.

Hiện nay tu hành của Phương Hành cũng đứng đầu, nhưng vẫn bị một màn kỳ huyễn trước mắt làm chấn kinh.

Nhìn Tiểu Manh Nữ hóa thành dáng vẻ một cây tử mộc lá xanh cây nỏ, hắn trừng hai mắt không chớp cái nào, nhìn tới ngây dại.

Một gốc cây cây nhỏ một lần nữa lớn lên ở trên tế đàn, tuy là cái cây này thoạt nhìn cũng có chút suy yếu, nhưng sau khi một lần nữa nó xuất hiện, khu vực Tiên Viên này tựa như đột nhiên xuất hiện biến hóa như mộng ảo. Trong đầm nước phía dưới tế đàn có từng sợi Tiên khí mờ mịt màu tím giống như bị thứ gì đó triệu hoán, ngâm trong đầm nước, từng sợi vọt về phía cây nhỏ, nhập vào thân cây rồi xông lên đầu cành, làm từng cái chồi sinh trưởng mạnh mẽ xanh non hơn, thậm chí bắt đầu xuất hiện lá cây hoàn chỉnh.

Ngay lúc cái lá cây hoàn chỉnh đầu tiên xuất hiện liền có ánh sáng màu trắng nhàn nhàn tỏa ra từ lá cây, tiến vào không không khí của đại lục này, làm cả đại lục giống như mới nhiều thêm vật gì đó.

Lúc vừa mới tiến vào đại lục này, Phương Hành đã phát hiện tuy đại lục này thoạt nhìn khắp nơi trên đất là kỳ hoa dị thảo như Tiên cảnh, nhưng loại sức sống này lại đang gần như héo rũ, nhìn kỳ hoa dị quả trên mặt đất giống như nhìn những linh dược đã sớm bị người ta hái xuống, Tiên ý vẫn còn nhưng đang sắp chết vì héo vậy. Sức sống gần hết, chỉ có bề ngoài là phồn hoa. Nhưng lúc này, trên lá cây màu trắng dường như có ánh sáng xuất hiện, tựa như lần nữa mang đến sức sống mãnh liệt cho vùng đại lục bị tàn phá này.

Trong một chốc này không biết có bao nhiêu cành lá ủ rũ của linh dược được thư giãn, bao nhiêu nụ hoa đổ nát tỏa ra sức sống, bao nhiêu trái cây héo úa dần đẫy đà ngẩng đầu lên, mùi hoa dày đặc thoảng trong không khí. Đại lục bị tàn phá lần nữa xuất hiện sức sống, mặc dù vẫn là dáng vẻ phồn hoa như gấm nhưng rõ ràng như biến thành dáng vẻ khác...

- Thái Hư bảo thụ...

Phương Hành nhìn tất cả cảnh tượng đó, cảm nhận được sự biến hóa xung quanh, không biết qua bao lâu rốt cục mới nhẹ nhàng mở miệng.

Hắn từng nghe tới chuyện của Thái Hư bảo thụ, sau khi nghe mục đích của Thần Chủ và Thiên Nguyên mới tìm Thái Hư bảo bảo tìm hiểu kỹ hơn.

Cũng chính bởi vì nghe được những chuyện đó cho nên hắn vẫn hoài nghi Tiểu Manh Nữ cùng Thái Hư Tiên Vương, Thái Hư bảo thụ đều có liên hệ với nhau. Chỉ có điều tất cả chuyện này đều quá ly kỳ, đến cả hắn cũng khó mà tin được. Cho đến lúc này cuối cùng mới xác định sự thật này trong lòng.

Ngoại trừ Thái Hư bảo thụ thì còn có ai có thể khiến cho vùng đại lục này lần nữa tỏa ra sức sống chứ?

Đây dù sao cũng chỉ là một đại lục bị tàn phá, đã đánh mất thiên ý, cũng mấy đi sức sống tuần hoàn, so với gọi là Tiên Viên, chẳng bằng nói nó là một cái kho thuốc. Những linh dược này vẫn được suy trì sức sống chỉ là vì bản chất của chúng nó bất phàm, trong hoàn cảnh ác liệt cũng có thể giữ lại chút sức sống, cho tới tận khi Tiên khí trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ. Khi Tiểu Manh Nữ lần nữa hóa thành thân cây, sinh trưởng trên đầm nước, trên đại lục này lại bắt đầu có sức sống chân chính, thậm chí có cảm giác không ngừng sinh sôi.

Ở một mức độ nào đó, chuyện này thậm chí là vi phạm lẽ thường!

Bởi vì suy nghĩ trong phương diện này, chẳng phải là nếu Tiểu Manh Nữ còn, tất cả tiên dược liền có thể không cần gì mà lớn lên được hay sao?

Nàng mới chỉ đâm ra hai, ba chồi non thôi đó...

Nếu như chờ khi nàng lớn phát triển phồn thịnh, như vậy Tiên Viên sẽ có dáng vẻ kinh người bậc nào chứ?

Thông qua điểm này, Phương Hành đã liên tưởng đến nơi tâm huyết ban đầu của Thái Hư Tiên Vương.

Tam Thập Tam Thiên to như vậy, thậm chí bao gồm cả Thần Chủ cùng với mấy vị trưởng lão thần bí sau lưng chư tu Thiên Nguyên đại khái đều biết mục đích ban đầu của Thái Hư Tiên Vương. Ông ta vẫn luôn tâm niệm trong thiên địa, tài nguyên ngắn ngủi, tranh chấp phân khởi nỗ lực lấy nhân tâm bổ thiên tâm, trồng ra đủ Tiên dược có thể chia đủ cho Tiên Nhân. Chuyện này bản thân nó là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, bởi vì Tiên dược chính là thiên bẩm, dáng vẻ trời sinh, cho dù Tiên Nhân có tu vi cao hơn nữa, trên lý thuyết cũng không thể thay thế thiên địa trồng ra được Tiên dược...

Nhưng ông ta vẫn làm như vậy, dùng tất cả thủ đoạn sưu tập quanh Tam Thập Tam Thiên, thậm chí là xung quanh Tiểu Tiên Giới, tìm hầu như tất cả giống của Tiên dược rồi dời đến Thái Hư Tiên Viên nổi danh trên đời, tỉ mỉ nuôi trồng. Riêng điểm này cũng nhận được tất cả Tiên Nhân lúc đó chống đỡ, cho dù thế gia keo kiệt cùng tông môn nhỏ cũng không thể không lấy ra một hai cây Tiên dược mà bản thân trân quý như tính mạng cho ông ta. Nếu không... sẽ phải chịu tất cả Tiên Vương nhằm vào, dù sao việc mà Thái Hư Tiên Vương làm chính là đại sự tạo phúc cho chúng Tiên!

Mà sau khi nghiên cứu, cho tới nghìn năm trước Tiên Vương chinh chiến mới đột nhiên kết thúc, Thái Hư Tiên Viên bị đánh nát.

Ai cũng không biết lúc đó vì sao đám Xích Đế lại đột nhiên giận dữ ra tay với Thái Hư Tiên Vương, chỉ biết là khi bọn họ vừa ra tay làm kế hoạch của Thái Hư Tiên Vương bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Từ đó cũng không có cách nào biết được rốt cục Thái Hư Tiên Vương có thành công hay không.

Lúc này Phương Hành nhìn thấy có thể đoán được Thái Hư Tiên Vương chắc là đã thành công.

Không biết ông ta đã dùng phương pháp gì mà lại tìm được, hoặc có thể nói là trồng ra được một cây Tiên mộc như Thái Hư bảo thụ. Dưới cái nhìn của Phương Hành, một cây Tiên mộc này cũng không phải Tiên dược, bởi vì nàng không hề có bất kỳ tính chất đặc biệt nào của Tiên dược, cũng không có trợ giúp trực tiếp gì đối với người tu hành, nhưng nàng lại có tác dụng quý giá khó có thể tưởng được, chính là có thể sinh ra ánh sáng màu trắng. Mà loại ánh sáng đó lại có thể tăng cao tu vi sinh trưởng của những Tiên dược khác. Tiên dược có tu vi càng sâu thì không thể sinh trưởng nhanh chóng được, nhưng nhờ có nàng mà tốc độ của chúng cũng cực kỳ kinh người. Thứ này cũng có thể giải quyết hết vấn đề Tiên dược sinh trưởng chậm, dù đó là loại Tiên dược nào.

- Phương đại gia, ta... có thể xin ngươi một việc không?

Tiểu Manh Nữ đã hóa thành một cái cây nhỏ, lúc này lay động cành lá tỏa ra từng luồng thần niệm.

- Hả?

Phương Hành vốn tưởng sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của Tiểu Manh Nữ nữa, trái tim cũng có chút mất mát, lúc này đột nhiên cảm nhận được thần niệm của Tiểu Manh Nữ thì lại lấy làm kinh hãi, trái tim cực kỳ vui mừng, vội vàng nhìn Thái Hư bảo thụ, nói:

- Ha ha, ngươi cứ nói là được!

Trong thần niệm của tiểu mãnh nữ dường như có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười nói:

- Ta chỉ muốn ở lại nơi này, khí tức trên người sẽ làm cho tỷ muội xung quanh sinh trưởng rất nhanh, có rất nhiều trách nhiệm trên người, trước đây... đều là vị Tiên Nhân hảo tâm kia giúp các nàng tu bổ, giảm gánh nặng cho các nàng, nhưng bây giờ... vị Tiên Nhân hảo tâm kia đã mất, không có ai chăm sóc cho các tỷ muội...

- Giảm bớt gánh nặng?

Phương Hành ngẩn ra, quay đầu nhìn lướt một vòng rồi bỗng nhiên hiểu ra ý của Tiểu Manh Nữ.

Những thứ được gọi là gánh nặng chính là vì Tiên dược xung quanh sinh trưởng quá nhanh, nhiều cành lá hơn, quả cùng với rễ cây mập mạp, bởi vì sinh trưởng quá nhanh mà cành lá to lên cũng nhanh, quả cũng rất nhanh chín, rễ cây mập nên cũng là một gánh nặng. Cành lá lớn nhanh giống như tóc và lông của con người dài ra, quả chín nhanh chống như nhu cầu của con người không được giải quyết, mà quả chín lại không tự rơi xuống, cứ treo ở đó cho tới khi héo rũ càng giống như chết trong trứng nước, rễ cây mập tương tự với những dây leo quấn quanh người, vô cùng khó chịu.

Những thứ gánh nặng này đều khiến chúng nó đau khổ khó chịu, cần phải có người chăm sóc, vì vậy chúng nó cảm kích người thay chúng nó cắt bỏ những thứ “gánh nặng” này, nhưng chúng nó đâu có nghĩ tới chuyện những thứ gánh nặng đó trong cái nhìn của các Tiên Nhân lại đều là Tiên dược cầu còn không được...

Tiểu Manh Nữ thận trọng, thỉnh cầu Phương Hành sẽ giúp đỡ, nhưng lại không biết chuyện này là một may mắn cực lớn.

Dĩ nhiên, loại may mắn này cũng có sự khác biệt.

Tuy Tiên nhân có thể ung dung đến giúp các nàng, thế nhưng, giúp bọn nó giảm đi cành lá dư thừa, hái trái cây đã chín xuống, nhưng lưu lại mầm móng, cắt rễ cây mập mạp, cũng không làm tổn thương bổn nguyên. Cái gọi là hỗ trợ đó nếu có người tham lam tới, khi cành lá chúng nó vốn rất thưa thớt mạnh mẽ cắt đi, quả vừa mới chín đã lấy hết, bản thể suy yếu sẽ làm căn cơ bị lung lay suy sụp, thậm chí khi lấy Tiên dược đi rồi bỏ vào lò luyện đan thì không gọi là hỗ trợ mà là muốn mạng của những Tiên dược này.

Tiên dược sợ người, nguyên nhân chính là vì chuyện này.

- A, chuyện này...

Sau khi Phương Hành phản ứng lại thì trầm lặng thở dài, nói:

- Thật ra ta cũng là một người... rất hiền lạnh, cho nên yêu cầu của các ngươi tuy là ta rất khó khăn, sẽ làm lỡ việc tu hành của ta nhưng ta vẫn quyết định giúp các ngươi một tay...

Vẻ mặt nghiêm túc nói rồi vung tay lên, Phương Hành dứt khoát nói:

- Nể mặt ngươi, về sau ta sẽ vẫn giúp đỡ các ngươi!

Khi một câu này nói xong, Tiên dược xung quanh đồng thời lay động cành lá dường như đang hoan hô vậy.

- Khà khà khà

Phương Hành xoa xoa tay đi tới một cây Tiên dược gần nhất:

- Phương đại phu tới rồi, chuẩn bị xong chưa?

Mắt thấy cơ hội lớn đang ở trước mắt, bên tai Phương Hành lại chợt vang lên một tiếng quát lạnh:

- Thật lớn mật!

- Ồ? Là ai nói chuyện thế?

Phương Hành càng hoảng sợ, nhìn xung quanh nhưng không thấy có người nào.

- Ngươi thật là lớn mật, lại dám gạt ta...

Giọng nói kia lại vang lên, là một cô gái, trong giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ vô tận.

- Rốt cuộc người nào nói chuyện, đi ra cho ta!

Phương Hành vẫn thấy kinh hãi, giọng nói này nghe có phần quen tai, nhưng người mình từng lừa quả thực không ít, không biết nàng ta là người nào.

- Bản tôn đương nhiên muốn đi ra, đi ra lấy mạng của ngươi...

Nhưng vào lúc này giọng nói tràn đầy tức giận kia lần nữa vang lên, giống như núi lửa phun trào.

Mà lúc này Phương Hành cũng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận