Trò Chơi Suy Diễn

Chương 26: Đèn đường sáng lên

Phách lối, ngoài hai chữ này ra, Khúc Hàm Thanh không tìm thấy từ ngữ nào khác để hình dung trạng thái hiện tại của Ngu Hạnh.
Ngươi đã từng gặp Suy Diễn Giả nào nghênh ngang khoe khoang với quỷ vật NPC trong suy diễn phó bản về thứ mình giành được từ tay đối phương chưa?
Được rồi, Khúc Hàm Thanh đã từng gặp, chính nàng cũng đã từng làm chuyện như vậy.
Nhưng tại sao mấy lời hì hì này từ miệng Ngu Hạnh nói ra lại cứ thấy thiếu đòn như vậy?
Con rối thằng hề Clown chỉ cao bằng nửa người thường đã khôi phục lại từ cơn nổi giận, hắn lạnh lùng nhìn ba người vừa đi ra từ tiệm của hắn, trong đôi mắt thủy tinh ngoài phẫn nộ còn có cả oán độc.
Dù sao nó cũng không thể rời khỏi kiến trúc nhà mình, mà ba kẻ ngoại lai đã đi ra rồi, kết quả như vậy không thể cứu vãn, nếu như còn ở trong tiệm, ngược lại nó có thể dựa vào việc bọn họ vi phạm quy tắc mà tịch thu cây vũ khí kia, nhưng bọn hắn lại như đã hẹn trước, đem vũ khí này đưa ra ngoài trước.
A, đây có lẽ là sự ăn ý của những kẻ giảo hoạt đi.
"Tiền của ta..."
"Các ngươi sẽ phải trả giá đắt vì tất cả những chuyện này." Clown nói, "Trên hòn đảo này, có rất nhiều thứ các ngươi không chọc nổi đâu, hy vọng đến lúc đó các ngươi sẽ không chết quá thảm."
Nói xong, nó như không thèm để ý nữa, hung hăng đóng sầm cửa lại, cửa lớn phát ra một tiếng vang thật lớn, đây là âm thanh lớn nhất mà Ngu Hạnh nghe được kể từ khi đến thành phố trong đảo này.
Triệu Nhất Tửu mơ hồ cảm giác được trong không khí xung quanh thoáng xen lẫn một chút mùi vị khác lạ, hắn nhắc nhở một câu: "Hình như có quỷ vật nghe thấy tiếng động, mau tránh đi một chút."
"Ừm." Ngu Hạnh cười cợt nhả, "Lòng trả thù cũng nặng thật đấy, chậc, đi trốn vào trong con hẻm kia đi."
Hắn tiện tay chỉ về một con hẻm nhỏ cạnh tiệm tạp hóa. Triệu Nhất Tửu híp mắt, không biết có phải trùng hợp không, con hẻm Ngu Hạnh chỉ lại vừa đúng là nơi có mùi quái dị nhạt nhất, chứng tỏ dù bên trong có quỷ vật cũng sẽ không quá cường đại, đối với bọn hắn mà nói đó là lựa chọn tốt nhất.
Khúc Hàm Thanh không có ý kiến gì, ba người rón rén bước chân, nhanh chóng di chuyển về hướng con hẻm. Đầu ngõ có một cây đèn đường, bây giờ vẫn chưa sáng, trong không khí tối tăm mờ mịt, nó lặng lẽ đứng đó như một bóng ma cao gầy vặn vẹo.
Ngu Hạnh nhìn cây đèn đường này thêm một chút, cột đèn được điêu khắc vô cùng lộng lẫy và tinh xảo, bóng đèn trên cùng được khảm trong một cái lồng hình bán nguyệt chạm khắc hình đóa hoa.
Bọn họ chỉ vội liếc nhìn một cái rồi đi vào trong hẻm nhỏ, dựa sát vào tường đứng, lập tức đánh giá hệ số an toàn trong hẻm nhỏ trước tiên.
Đây có lẽ chính là con hẻm của khu ổ chuột, đủ loại bụi bặm tràn ngập không khí, tường gạch màu nâu đỏ thỉnh thoảng lại lõm vào một mảng nhỏ, như thể bị thứ gì đó móc ra sau khi đã khô cong, để lộ ra đám nấm mốc bên trong. Mạng nhện giăng đầy khắp nơi, kết giữa những tấm ván gỗ cũ nát dựng cạnh tường. Ngay bên cạnh bọn họ có hai thùng rác, còn có mấy túi rác rơi bên ngoài thùng, bốc ra mùi hôi thối mục nát.
Chỗ tốt duy nhất của đảo Tử Tịch có lẽ chính là không có ruồi nhặng hay côn trùng bay lượn vo ve quanh đống rác, phát ra những âm thanh thừa thãi.
Con hẻm không lớn, thoáng nhìn là thấy cuối đường, tận cùng bên trong là một bức tường cao chừng hai mét, chặn đứt lối đi của bọn họ.
Mà ở đoạn giữa con hẻm có mấy cánh cửa gỗ xiêu vẹo, cho thấy nơi này trước đây từng có người ở.
Mùi máu tươi thoang thoảng trong ngõ nhỏ bắt nguồn từ một trong những cánh cửa đó. Triệu Nhất Tửu cẩn thận nhìn về phía bên kia, không phát hiện dấu hiệu có thứ gì muốn đi ra từ bên trong.
Hắn quay đầu lại định hỏi xem có muốn vào xem thử những căn phòng kia không. Trên thực tế, không phải căn phòng nào có thể vào cũng đều là phó bản độc lập, chỉ có kiến trúc độc lập mới như vậy. Giống như một vài nhà dân thì không có hạn chế này, đều là không gian thông thường, bọn họ cứ đi vào là được, phần lớn cung cấp vị trí ẩn nấp và nghỉ chân tạm thời cho Suy Diễn Giả.
—— Đương nhiên, vì không có phó bản, không có quy tắc, nên bên trong không gian này cũng có thể ẩn giấu quỷ vật rải rác, tức là ô nhiễm thể.
Đã thấy Ngu Hạnh nhét tiền mặt vào túi quần, làm một bên quần phồng lên một cục cao cao. Chính hắn dường như cũng hơi không nỡ nhìn thẳng, lẩm bẩm một câu: "Sau khi về khách sạn, bảo con gái Dace đổi sang quỷ bảng cho chúng ta thì tốt rồi, cái này trông ra gì chứ."
Khúc Hàm Thanh liếc nhìn chỗ phồng lên đó, cười khẽ một tiếng: "Ngươi cũng có thể nhét vào túi áo trước ngực..."
Ngu Hạnh: "Thế thì càng kỳ cục."
"Bộ dạng này của ngươi làm ta nhớ tới hồi nhỏ thỉnh thoảng huấn luyện mệt quá ngủ lại phòng ngươi, sáng sớm vừa tỉnh dậy..." Khúc Hàm Thanh ra vẻ hồi tưởng, thật ra cục tiền mặt phồng lên kia cũng không lớn đến thế, hơn nữa vị trí cũng lệch đi rất xa, nhưng nàng chính là muốn dùng chuyện này để trêu chọc Ngu Hạnh một chút, dù sao đây cũng là lúc hiếm hoi Ngu Hạnh biết xấu hổ.
Triệu Nhất Tửu dỏng tai nghe lén.
Ngu Hạnh: "... Suỵt, đừng nói chuyện, có thứ gì đó đến."
Trên con phố đìu hiu bên ngoài, một chấm đen xuất hiện từ xa đến gần. Đó là một vật thể đang chậm chạp đi tới từ cuối con đường phía bên kia ngoài tầm mắt của họ. Đã dùng động từ 'đi', chứng tỏ thứ này trông còn ra hình người. Đây là một sinh vật hình người đang khom lưng, trông như một nữ nhân, mặc váy áo màu đen rách rưới, tóc tai che phía trước, rũ dài xuống tận mặt đất.
Bởi vì tay áo cũng tả tơi, cánh tay tái nhợt của nàng lộ ra ngoài, trên da hằn rõ những tơ máu và gân xanh nổi lên. Dưới cùng, giữa lòng bàn tay, nàng cầm một cây búa khổng lồ.
"Lại là loại nữ quỷ cầm búa này, đây là mốt gì vậy sao?" Nữ quỷ kia còn ở khá xa, có lẽ bị tiếng đóng cửa của Clown thu hút tới. Ngu Hạnh lầm bầm nhỏ giọng cũng không làm nữ quỷ kia có bất kỳ biến đổi gì, hắn liền đoán được nữ quỷ này không nghe được âm thanh nhỏ như vậy.
Còn nói là mốt, chẳng phải là vì trong cuộc thi ở trường trung học Huyết Trì, nữ quỷ trong máy chơi game cũng dùng một cây búa đánh khắp thiên hạ sao? Khác biệt duy nhất là vị kia mặc áo trắng, còn vị này mặc áo đen. Hơn nữa chỉ nhìn bề ngoài, nữ quỷ áo đen cầm búa này rõ ràng càng thêm bạo ngược, giống như một loài dã thú với bản năng giết chóc bị đè nén nào đó.
Lúc nàng từ xa chậm rãi đến gần, đôi chân dài nhỏ dường như không chống đỡ nổi trọng lượng toàn thân, mỗi bước đi đều lảo đảo xiêu vẹo, giống như zombie.
"Nàng rất nguy hiểm, cấp D là ít nhất, nói không chừng là cấp C." Ánh mắt Triệu Nhất Tửu lạnh băng nhìn chằm chằm nữ quỷ cầm búa kia, sau đó lại nhìn vào cây búa, "Đó cũng là 'vũ khí'."
"Ồ? Vậy thành viên đánh giá chiến lực thân ái của ta, ngươi thấy lúc này chúng ta có thể đối đầu trực diện với nữ quỷ kia không?" Ngu Hạnh nghiêng đầu.
"Không thể, chắc chắn chết." Triệu Nhất Tửu bổ sung một câu, "Dưới trạng thái bình thường."
Cũng tức là hắn không dùng năng lực lệ quỷ, Khúc Hàm Thanh chỉ dựa vào sức mạnh thể xác, Ngu Hạnh không sử dụng loại sức mạnh âm trầm bàng bạc trong cơ thể.
Trong những tình huống này, bọn họ chắc chắn chết. Việc Triệu Nhất Tửu có thể chắc chắn đưa ra đánh giá như vậy đã đủ để chứng minh nữ quỷ cầm búa kia là một cường địch ở giai đoạn hiện tại.
"Vậy thì tránh đi một lát." Khúc Hàm Thanh xoay xoay cây gậy trong tay, "Chờ nữ quỷ này đi rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước sao?"
Không ngờ rằng, Ngu Hạnh lại đưa ra một mệnh lệnh nàng không nghĩ tới: "Ta và Tửu ca tiếp tục đi về phía trước, ngươi quay về."
"Ể?" Khúc Hàm Thanh và Triệu Nhất Tửu đều hơi bất ngờ.
"Mang cây gậy này về cho Triệu Mưu nghiên cứu một chút. Tiện thể, đến khách sạn mua một đôi bao tay. Cho dù thể xác ngươi không cảm nhận được oán niệm bên trong cây gậy, cũng khó tránh khỏi về lâu dài nó sẽ thẩm thấu trực tiếp đến phương diện linh hồn. Chỉ cần thêm một bước là có thể tránh được nguy hiểm, ta không thể để ngươi mạo hiểm như vậy." Ngu Hạnh nói, "Chờ lát nữa tiền trên người ta và răng lấy từ thi thể hai nữ hành khách ngươi cũng mang về hết. Mua đồ thì dùng tiền, răng giữ lại, đừng đưa cho Dace."
Lý lẽ đầy đủ, khiến người ta tin phục. Đuôi mày Triệu Nhất Tửu lại khẽ giật một cái không dễ phát hiện, trong mắt lộ ra một tia hiểu rõ.
"Ừm." Khúc Hàm Thanh gật đầu.
Xem ra trước mắt, bởi vì nàng sẽ không lập tức bị ảnh hưởng bởi oán niệm trong cây gậy, nên vũ khí này được ngầm thừa nhận là dành cho Khúc Hàm Thanh. Để nàng mang về giao cho Triệu Mưu nghiên cứu là tốt nhất rồi. Vốn dĩ loại quỷ vật mà họ tiếp xúc bên ngoài thành phố này, bất kể là ô nhiễm thể hay ôn dịch thể, đều không đặc biệt có uy hiếp, vẫn còn trong phạm vi khống chế, thiếu đi một sức chiến đấu là Khúc Hàm Thanh cũng không thành vấn đề lớn.
Răng cũng sẽ do Khúc Hàm Thanh mang về. Ngoài Triệu Mưu ra, trong nhóm còn có Ôn Thanh Hòe chắc hẳn cũng rất có hứng thú nghiên cứu loại vật này, dù sao loại tài liệu này có thể dùng để làm "vũ khí".
Bọn họ săn bắt ô nhiễm thể, đem vật liệu từ thi thể về đổi tiền cũng là một biện pháp sinh tồn rất tốt. Nhưng nếu mua đồ với điều kiện tương đương, đương nhiên vẫn là trực tiếp dùng tiền mặt thì tốt hơn. Loại tài liệu này nói không chừng lúc nào đó sẽ có ích, dùng để đổi lấy vật tư thông thường thì quá lãng phí.
Trong lúc trao đổi, nữ quỷ cầm búa kia càng đi càng gần. Khi nàng đến gần trong một phạm vi nhất định, ba người ăn ý ngậm miệng lại, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đây là khoảng cách mà bọn họ đều cảm nhận được rằng nữ quỷ có thể nghe thấy âm thanh, dù không hẹn mà gặp.
Ngu Hạnh ló nửa cái đầu ra, cố gắng lợi dụng góc khuất để quan sát động tĩnh của nữ quỷ kia. Hắn phát hiện, nữ quỷ tuy bị tiếng động thu hút đến đây, nhưng cũng không xác định được nguồn gốc cụ thể của âm thanh ở đâu. Nàng rất nhanh đi ngang qua tiệm tạp hóa, đối với loại kiến trúc độc lập đóng cửa này, nàng cũng không phải không để ý, nhưng hứng thú cũng không lớn.
Khi nữ quỷ đứng yên tại chỗ, cơ thể nàng sẽ run rẩy toàn thân vì một lý do không rõ, mái tóc đen co rút với biên độ nhỏ, giống như một con rối hỏng dây cót. Kiểu co giật cơ thể không ngừng này luôn có thể khiến những người có thị giác tốt cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, nữ quỷ đứng yên tại chỗ, đối mặt với cây đèn đường bên ngoài con hẻm của bọn họ mà dừng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ngu Hạnh đã sớm rụt đầu về, nếu không là bị phát hiện rồi.
Hắn có một loại dự cảm, nữ quỷ này nhất định sẽ muốn vào trong ngõ nhỏ xem thử. Bởi vì lúc nãy đi qua những vị trí khác, nữ quỷ cũng sẽ do dự một chút, sau đó lại giống như ngửi thấy mùi đồng loại nên bỏ đi.
Ai dám chắc rằng, trong nhận thức của quỷ vật này, trên người kẻ ngoại lai liệu có mùi gì đặc biệt, dẫn dụ bọn chúng phát hiện con mồi sống này không.
Ngu Hạnh làm khẩu hình: "Lui lại, ẩn nấp."
Ba người lặng lẽ lùi về sau. Trong ngõ nhỏ có vài căn nhà bỏ hoang có thể dùng để ẩn nấp. Sở dĩ xác định là bỏ hoang vì cửa những nhà này gần như tan hoang, bên trong cũng tối đen như mực, bốc ra mùi ẩm mốc, nhìn là biết không có người ở.
Nữ quỷ quả nhiên đi về phía này.
Đến gần hơn, bọn họ có thể nghe thấy tiếng cây búa của nữ quỷ ma sát trên mặt đất. Đôi khi hành động này không phải vì thật sự cầm không nổi, mà là để tạo ra sự chấn nhiếp tâm lý cho con mồi.
Không biết tình hình trí lực của nữ quỷ này thế nào, trông thì chắc chắn không bằng nữ hành khách cuối cùng trong tiệm tạp hóa của Clown, nhưng xét về mức độ hung tàn, đây tuyệt đối là quỷ vật tạo cảm giác áp bức mạnh nhất mà họ gặp kể từ khi lên đảo đến nay, trừ gương mặt khổng lồ dưới biển kia.
Nữ quỷ đi tới đầu ngõ.
Nàng đứng cạnh cây đèn đường. Đột nhiên, ngọn đèn đường đã tắt ở đầu ngõ lại phát ra hai tiếng "xì xì", rồi sáng lên.
Ánh đèn mờ nhạt dưới sự chiếu rọi của mây xám vẫn còn coi là sáng sủa cũng không rõ ràng lắm, nhưng nữ quỷ kia đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng.
"Tìm thấy các ngươi rồi..."
Nàng không chút do dự đi vào trong ngõ nhỏ, đứng trước căn nhà bỏ hoang có cửa đầu tiên, giơ búa lên, bạo ngược chặt xuống, chém đổ cánh cửa vốn đã ọp ẹp. Bụi bặm bên trong cuộn lên trong không khí, xoáy tròn bay ra ngoài.
Nữ quỷ vươn cổ tới nhìn, cái đầu tóc đen rậm rạp kia vậy mà vươn ra phía trước đến nửa mét. Đầu nàng đảo một vòng bên trong nhà, sau đó rụt về.
"Không có ở đây..."
Cổ họng nữ quỷ như thể từng bị mảnh thủy tinh cứa qua, mỗi âm thanh phát ra nghe đều rất dày vò, nói thẳng ra là cực kỳ khó nghe. Nàng dường như thật sự xác định con mồi của mình đang ở gần đây, thế nên không hề tiếc rẻ sử dụng giọng nói như vậy, ý đồ làm tăng thêm sự hoảng loạn cho con mồi. Dù sao rất nhiều quỷ vật muốn ăn không phải là người, mà là nỗi sợ hãi sinh ra từ linh hồn con người.
Nàng phá liên tiếp mấy cánh cửa, thò đầu vào xem, rồi lại đi tới cánh tiếp theo. Cuối cùng, phía trước chỉ còn lại hai cánh cửa, một trong số đó là nơi Triệu Nhất Tửu cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nữ quỷ đứng trước cánh cửa này, cây búa trong tay dù sao cũng không còn vung xuống không chút do dự nữa, nhưng nàng cũng chỉ trì hoãn hai ba giây, rồi lại giơ búa lên lần nữa.
Cửa gỗ phát ra một tiếng kêu nhỏ, hé ra một khe hở.
Một con mắt đỏ ngầu lộ ra từ khe cửa, nhìn chằm chằm nữ quỷ ngoài cửa, trừng đến hằn lên những tơ máu đỏ.
"Rời đi..."
Quỷ vật bên trong phát ra giọng nam trầm thấp, nếu không nhìn con mắt này, chỉ sợ còn tưởng là đối tượng yêu qua mạng chuyên nghiệp nào đó có giọng nam thần bẩm sinh.
Thế nhưng, nữ quỷ cũng không cần đối tượng yêu qua mạng, cây búa của nàng vẫn chặt xuống, nhắm thẳng vào cánh cửa và cả quỷ vật phía sau, phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Cửa bị bổ toang, quỷ vật bên trong không còn chỗ che thân. Đó là một quái vật dị dạng đang cuộn mình lại, con mắt màu đỏ như máu kia chỉ là một trong vô số con mắt của nó. Trên đỉnh đầu, trên lưng, trên cánh tay của nó, toàn bộ đều là loại mắt này.
Nữ quỷ phát ra tiếng cười hưng phấn, cho dù phía sau cửa không phải con mồi người sống mà nàng muốn, nàng vẫn cứ xách cây búa của mình lên, chém con quỷ trông không có chút lực uy hiếp nào kia thành thịt nát.
Một lát sau, bên trong căn nhà bỏ hoang này chỉ còn lại một vệt màu đen. Nữ quỷ nhặt một con mắt màu đỏ như máu từ dưới đất lên, nàng nhìn nó một chút rồi bỏ vào cái túi rách rưới của mình.
Điều nàng không phát hiện chính là, trên cổ chân trắng bệch của mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã mọc thêm ba con mắt màu đỏ.
Nàng mang theo niềm vui của kẻ chiến thắng đi tới trước cánh cửa cuối cùng.
Đèn đường sáng lên, cho thấy nơi này có thứ mà nàng muốn giết.
Như vậy, cánh cửa này chính là nơi ẩn náu cuối cùng của những thứ nhỏ yếu kia.
Nàng liếm môi một cái, cái lưỡi đầy gai nhọn quét qua mặt mình. Có lẽ biết con mồi không còn chỗ trốn, lần này nàng không dùng búa mà đưa tay đẩy cửa ra.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai như không chịu nổi sức nặng, nữ quỷ vươn dài cổ, nhìn vào bên trong.
"Tìm thấy các ngươi rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận