Trò Chơi Suy Diễn

Chương 462: Địa Ngục Của Alice - Không ...

[Nhắc nhở: “Tế phẩm trước mặt bạn chưa được tích hợp với “mặt nạ nhân cách Hạnh”, tạm thời chưa xác định được năng lực, mong suy diễn giả hãy chọn lựa kỹ càng.]



“Hử? Hoá ra bóc tế phẩm là thế này ư?” Đây là lần đầu tiên Dư Hạnh chạm vào từng mảnh nhỏ của tế phẩm mặt nạ, hàng loạt lời nhắc nhở của hệ thống khiến hắn bất giác hiểu vấn đề.



Trên mỗi mảnh mặt nạ của Hàn Tâm Di, cột tế phẩm đã được lấp đầy, cũng tức là sáu cái.



Ban đầu Dư Hạnh nghĩ phương thức kế thừa tế phẩm kiểu này quá không công bằng, nếu như một suy diễn giả có không tế phẩm tình cờ nhặt được mảnh mặt nạ của sáu tế phẩm, vậy có khác gì một bước bay lên mây không? Hoặc cũng có thể là một người có sáu tế phẩm lại thu về được hơn sáu cái, như vậy chẳng phải sẽ đạt đến ngưỡng số lượng tế phẩm kinh người là mười hai cái sao?



Phải biết là một trận suy diễn liên quan đến sự sống và cái chất cũng chỉ có một tỷ lệ nhất định để đạt được một tế phẩm mà thôi. Nếu việc kế thừa tế phẩm mà dễ dàng như vậy thì rõ ràng là giết suy diễn giả còn lời hơn việc tiến hành suy diễn rất nhiều. Vậy thử hỏi còn người nào chuyên tâm tham gia vào trò chơi suy diễn nữa không? Nhưng lúc này đây, lời nhắc nhở của hệ thống đã cho Dư Hạnh biết —— Hắn không nên coi hệ thống như một con chó ngu ngốc.



Có tổng cộng ba cấp độ về hạn chế trong việc bóc tế phẩm và kế thừa tế phẩm.Thứ nhất là uy hiếp từ bên ngoài, có thể nói là trò chơi suy diễn càng nguy hiểm thì tế phẩm bị người nắm giữ ban đầu báo hỏng tạm thời càng nhiều. Sau khi người đó chết, số tế phẩm còn lại để người khác kế thừa càng ít. Cấp độ thứ hai đến từ thực lực của những suy diễn giả khác, mọi người đều biết càng mang nhiều tế phẩm theo thì tỷ lệ tồn tại càng lớn. Dưới tình huống đó, bản thân người cầm nhiều tế phẩm theo mà kế thừa mảnh mặt nạ của người khác thì số tiền lời sẽ bị giảm nhỏ đến mức vô hạn. Ví dụ như người có năm tế phẩm thì chỉ được kế thừa tối đa một tế phẩm từ người khác, mà còn chưa chắc đã chọn được tế phẩm có năng lực phù hợp với bản thân mình nhất. Bởi vì sau khi tích hợp với mặt nạ của suy diễn giả kế thừa, năng lực của nó sẽ thay đổi.



Cấp độ thứ ba đến từ hệ thống, cũng là từ sự lựa chọn lấy hay bỏ của suy diễn giả. Suy cho cùng thì... Dù có thể chọn tế phẩm để kế thừa cũng cần đổi trả bằng điểm! Thay vì nói là cho tế phẩm một cách trực tiếp, vậy chẳng thà nói hệ thống dựa vào hình thức mảnh mặt nạ để suy diễn giả cơ hội “mua sắm có hạn.



Phải biết là có rất nhiều suy diễn giả không có nhiều điểm, hoặc là đã đổi tế phẩm ở thị trường giao dịch tự do, hoặc là dùng để tăng cường thể lực mình lên. Vậy nên số điểm họ có thể giữ được nhiều nhất cũng chỉ trên dưới hai nghìn mà thôi.



Dư Hạnh liếc nhìn ba tế phẩm mà hắn có thể lựa chọn. “Cắt Cổ” chắc chắn là dao của Hàn Tâm Di, còn “Vũng Bùn” có lễ là màn sương mù màu đen cô ta dùng để tập kích Vu Gia Minh và phòng thủ trước con dao găm của Dư hạnh. Cả hai món này đầu có giá là hơn một nghìn điểm, tổng cộng làm hai nghìn năm, một số điểm có thể kiếm được qua khoảng ba lần đánh giá suy diễn cấp S. Nếu tách ra thì mỗi món lại nằm trong phạm vi mà một suy diễn giả bình thường có thể mua được sau khi tích góp trong một khoảng thời gian nào đó. Còn về “Cấm Đoạn Chi Y”, hệ thống lại đưa ra mức giá bốn nghìn điểm. Đây là con số là hầu hết các suy diễn giả bình thường không thể chỉ trả nổi, hay nói trắng là hệ thống muốn thu hồi lại món này. “Là vì ba chữ “quy tắc tính” hay sao?” Dư Hạnh trầm ngâm.



“Hừm...” Diệc Thanh đứng phía sau Dư Hạnh, hắn ta mở chiếc quạt ra che khuất nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt màu xanh lơ đậm nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh như thể đang suy nghĩ gì đó. Hắn ta cũng nhận được lời nhắc nhở giống hệt Dư Hạnh, nên tất nhiên hắn ta cũng đoán được Dư Hạnh đang nghĩ gì.



Diệc Thanh là một quỷ vật trong tế phẩm, vậy nên hắn ta cũng không có quyền hạn gì lớn lao, không đánh lại hệ thống suy diễn hoang đường muốn hắn ta giám sát suy diễn giả quỷ dị này.



Hắn ta không chỉ nhận được những lời nhắc nhở tương tự như của Dư Hạnh mà còn nhận thêm những lời nhắc khác nữa. [Kết quả kiểm tra đo lường cho thấy suy diễn giả Hạnh có đủ điểm để thanh toán mua “Cấm Đoạn Chỉ Y”, xin hãy khuyên hắn từ bỏ tế phẩm, để hệ thống có thể thu hồi quy tắc tính tế phẩm.]



Khi lời nhắc này vang lên, Diệc Thanh thầm đáp: “Không.”



[Dựa theo suy đoán trước đó, người này không phù hợp với quy tắc tiếp xúc.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận