Trò Chơi Suy Diễn

Chương 354: Những câu hỏi thẩm vấn quỷ...

Từ ngày đó đến giờ Trương Vũ vẫn chưa gặp lại Nhiễm Nhiễm vì lịch làm việc. Nhưng sau đó, dù là WeChat hay các ứng dụng mạng xã hội khác cũng thế, tất cả tin nhắn anh ta gửi đi bị nhấn chìm xuống đáy biển, như thể Nhiễm Nhiễm không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh ta.



Có lẽ anh ta chỉ đang tự mình đa tình, bởi vì khi anh ta hỏi những nhân viên khác trong cửa hàng, mọi người cũng nói là mình gửi tin nhắn cho Nhiễm Nhiễm nhưng không nhận được tin phản hồi. Anh ta không phải người đặc biệt, anh ta cũng chỉ là một trong những “đồng nghiệp” cũ mà thôi.



Dạo gần đây trang mạng cá nhân của Nhiễm Nhiễm không có cập nhật gì mới, thậm chí cô ấy còn không quay lại địa chỉ mà Trương Vũ biết, chuyển nhà đi nơi khác. Nhiễm Nhiễm như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.



Đây là một trong những chuyện khiến Trương Vũ phiền lòng, ngoài ra còn một vấn đề nữa khiến Trương Vũ không thể không đổ dồn sự chú ý của mình lên người mà anh ta tiếp xúc hàng ngày. Từ ngày Nhiễm Nhiễm xin nghỉ làm vì bệnh, không hiểu sao nhân viên nữ quái đản thay ca cho Nhiễm Nhiễm lại nói với anh ta một câu “anh rất đẹp trai”. Sau đó, khi anh ta nhìn thấy tin tức về kẻ giết người cắt cổ trước cửa nhà cũ của Nhiễm Nhiễm, những lời như “những người mà hung thủ giết là những thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài đẹp trai” cứ quanh đi quấn lại trong đầu anh ta.



Đúng là anh ta sở hữu ngoại hình rất đẹp trai, thời còn đại học, những người theo đuổi anh ta có thể xếp hàng dài ngoài cửa sổ căng tin. Kể từ khi anh ta biết điểm chung của các nạn nhân trong vụ án cắt cổ, nhân viên nữ kia như mọc rễ trong đầu anh ta.



Một kẻ đọc quá nhiều tiểu thuyết tội phạm như Trương Vũ luôn tưởng tượng ra trong đầu, nếu nhân viên nữ không biết tên kia chính là hung thủ của vụ án cắt cổ thì... Chẳng lẽ lời cô gái đó nói với Trương Vũ lúc ấy là một lời đe doạ giết người ư?



Cũng tương tự như vậy, nếu nhân viên nữ đó là hung thủ thì sẽ có lời giải thích cho những hành vi bất thường của Nhiễm Nhiễm. Có thể Nhiễm Nhiễm bị hung thủ uy hiếp hoặc ép buộc, và cũng có thể... Vì cô ấy là bạn của hung thủ nên bọn họ đã hỗ trợ nhau?



Trương Vũ không loại trừ suy nghĩ đó chỉ vì bản thân anh ta thích Nhiễm Nhiễm, anh ta chưa bao giờ nghĩ cô gái mình thích là một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ vô hại. Ngược lại, mỗi cô gái đều có những suy nghĩ sâu xa nào đó, con người ta luôn có nhiều mặt tính cách, chẳng qua là nhiều hay ít mà thôi. Anh ta chỉ có thể cầu mong Nhiễm Nhiễm đừng đi lầm đường lạc lối, nếu cô ấy dừng bước kịp thời, biết đâu vẫn còn cơ hội quay đầu.



.. Nhưng Trương Võ cũng biết mọi suy đoán của anh ta không có căn cứ, đó chỉ là suy nghĩ linh tinh vớ vấn của mình anh ta mà thôi.



Trương Vũ thở dài, đặt cuốn tiểu thuyết trinh thám trong tay xuống, sau đó đứng yên bên kệ sách.



Đúng lúc này, một màu sắc kỳ quái lọt qua khoé mắt anh ta. Trước khi Trương Vũ kịp nhận ra đó là cái gì, da đầu anh ta đã tê dại, anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy dòng chữ thô ráp được viết bằng bút chì trên mặt kệ sách - nơi mà tạm thời chỉ có mình anh ta nhìn thấy.



“Tiếp theo sẽ là anh.”



Nét chữ non nớt mang lại cho Trương Vũ thứ cảm giác sởn tóc gáy, anh ta giống một con mèo xù lông, nhìn quanh bốn phía. Đúng lúc này, tiếng chuông gió vang lên, một bóng người mảnh khảnh chợt lóe trong tâm mắt anh ta.



Đó là một khách hàng nữ vừa bước ra khỏi cửa tiệm, không hiểu sao, khi Trương Vũ nhìn thấy bóng lưng đó, trái tim anh ta đập thình thịch vì hồi hộp. Bóng lưng đó rất quen thuộc. Dường như vị khách nữ kia cũng cảm nhận được gì đó, cô gái đó quay nửa khuôn mặt lại.



Chiếc khẩu trang màu đen che khuất nửa khuôn mặt dưới mũi của cô gái, nhưng đôi mắt và thứ cảm xúc quỷ dị đó luôn tạo ấn tượng sâu đậm với anh ta.



Con ngươi Trương Vũ co rụt lại, anh ta không tự chủ được nữa, lùi về sau một bước. Chắc chắn anh ta không nhìn nhầm, đó chính là nhân viên nữ thay cal



Cô gái đó tới đây làm gì? Còn mặc quần áo như một vị khách bình thường, đeo khẩu trang, tránh để người trong cửa hàng nhận ra mình. Trước khi cô gái đó rời đi, khu vực làm việc của anh ta còn xuất hiện câu nói đe dọa như “người tiếp theo sẽ là anh”! Cô gái kia khẽ cười, không nhìn anh ta, biến mất trước cửa tiệm.



Ngay sau đó, Dư Hạnh và Hàn Tâm Di bước vào qua cánh cửa kính chưa đóng.



Trông Hàn Tâm Di có vẻ khá hưng phấn, cô ta chỉ vào khu vực tiểu thuyết điều tra tội phạm rồi giới thiệu với Dư Hạnh: “Chính là nơi này, trà sữa ở đây rất ngon, sách cũng khá hay, tôi thích ngồi ở chỗ đó đọc tiểu thuyết trinh thám... Ơ?”



Hàn Tâm Di dừng lại, Dư Hạnh nhìn theo hướng tay cô ta và vô tình thấy một nhân viên nam của cửa hàng trông có vẻ vừa chịu cú sốc nào đó và đang sợ đến mất hồn mất vía.



Dư Hạnh khẽ nhấch miệng, vẻ hứng thú hiện rõ trong đôi mắt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận