Trò Chơi Suy Diễn

Chương 335: Cậu đã đồng ý với tôi, uống nó đi (3)

Lời này thật sự không có lương tâm.



Ông Trương là người đơn giản lương thiện, chỉ có khi người khác vô lý gây chuyện, ông ấy mới tức giận. Loại tính cách này, nói tốt cũng không tốt mà nói xấu thì lại không phải, dễ dàng bị coi là đối tượng bắt nạt, những việc tốt mà ông ấy làm đầu biến thành việc đương nhiên.



Dư Hạnh nghe đại khái, thì ra những người này đầu biết rõ nội tình bên trong, thậm chí còn ít nhiều trực tiếp tham gia trong đói Cho nên, gia đình ông Trương tốt bụng và có năng lực nhất, sau khi tốt bụng nhắc nhở mọi người tránh xa ngôi làng bên cạnh, lại bị tất cả mọi người trong làng giấu diếm, cướp đi đứa con của mình. Mạch Mạch khóc đến lạc cả giọng, bị đoàn người Lý Phú Quý mạnh mẽ kéo ra khỏi làng.



Gần như chỉ sau một hai phút, vợ ông Trương vội vã chạy về, nhìn thấy cửa nhà mở tiang và những dân làng chưa kịp vào nhà, đầu tiên bà ấy sửng sốt, sau đó sợ hãi tột độ. Bà ấy chạy vào nhà tìm một lần, không có, lại đi vòng quanh làng một lúc lâu, điên cuồng hét vào mặt người khác: "Con gái tôi đầu?" Không một ai trả lời bà ấy, thái độ lảng tránh không muốn nói chuyện của mọi người khiến vợ ông Trương ý thức được điều gì đó, bà ấy kêu lên thảm thiết rồi lao vào khu rừng hướng về ngôi làng lớn bên cạnh.



Ánh mắt Dư Hạnh dần lạnh nhạt.



Lòng tham và sự phản bội, hắn đã hiểu tại sao bà cốt lại nói như thế.



Hiển nhiên, cho dù Lý Phú Quý đưa Mạch Mạch đến, bà cốt cũng không có ý định "chia thịt" cho bọn họ, mà chỉ trào phúng, châm chọc bọn họ. Khi cô ta nhắc đến ngôi làng nhỏ này vớ Dư Hạnh, phảng phất như đang kể một cầu chuyện cười.



Hắn chậm rãi đứng dậy, thích ứng với bệnh ngồi lâu là chóng mặt không có trong trí nhớ, không để ý tới sự đau đớn trong lòng bàn tay, chạy theo hướng mấy người Lý Phú Quý rời đi.



Hắn không sợ mình sẽ mất dấu, bởi vì đám đông kia chắc chắn không nhanh bằng hắn. "Bản chất của con người, rốt cuộc có thể xấu xí đến mức nào?" Khi Dư Hạnh rời đi, hắn chỉ để lại một lời chế nhạo nhẹ nhàng mà lạnh lùng và một vài giọt máu đỏ chưa kịp đông.



Chuyện sau đó không nằm ngoài dự đoán của Dư Hạnh, hắn đuổi kịp mấy người Lý Phú Quý, thậm chí còn nhanh hơn vợ ông Trương, tiếp tục ẩn nấp đi theo.



Cho nên, lúc vợ ông Trương tức giận đuổi đến rồi phát sinh bi kịch, hắn xem không sót chút nào. Mạch Mạch nhìn thấy mẹ thì điên cuồng cầu cứu, vợ của ông Trương cũng như phát điên, có lẽ bà ấy chưa bao giờ tức giận như hôm nay, bởi vì người cùng làng sống chung nhiều năm như vậy, lại muốn mang con của bà ấy đi chịu chất.



Đương nhiên, bà ấy mất đi lý trí, chỉ muốn đoạt lại đứa trẻ, thế là cùng đám người này động thủ.



Bà ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, tuy rằng bởi vì làm nông nên khỏe mạnh hơn những người phụ nữ khác, nhưng dù sao bà ấy vẫn chỉ là một người phụ nữ. Mà bọn Lý Phú Quý, mọi chuyện đã đến nước này, bọn họ nhất định phải thành công. Nếu không, chờ ông Trương săn bắn trở về, lại thêm tên họ Dư tính tình không tốt kia, nói không chừng thật sự sẽ muốn mạng của bọn họ.



Bọn họ cảm thấy mình không có đường lui, cho nên... Mấy người đàn ông to khoẻ túm lại đánh chết một người phụ nữ yếu đuối.



Tiếng hét của Mạch Mạch thay đổi từ "Mẹ ơi cứu con!" thành "Mẹ chạy đi!", nhưng đã muộn. Cô bé tận mắt chứng kiến mẹ mình- người thương yêu mình nhất trên đời- bị một nhóm người đánh đập, ngã xuống đất, sau đó mở to mắt nhìn cô bé, một phút... Hai phút... Vĩnh viễn mở mắt như Vậy...



Dư Hạnh nháy mắt mấy cái, cảm thấy tế bào bạo lực trong người đang điên cuồng gào thét, ngực hắn rất khó chịu, là cảm giác chua chát và tức giận đan xen.



"Nhất định trước kia mình cũng không để những tên khốn này sống sót.” Gương mặt tuyệt vọng của Mạch Mạch liên tục xuất hiện trong đầu hắn, rào cản trí nhớ của hắn lần nữa được nới lỏng.



Trước mắt hắn xet qua khuôn mặt của ông Trương, trong ký ức mới này, hắn đang chạy về nhà ông Trương từ phía xa. Vừa chạy đến gần, hắn đã nhìn thấy ông Trương vô cùng hung dữ cầm rìu bổ xuống người Lý Phú Quý, nhưng lại bị một người đàn ông khác đập một gậy từ phía sau.



Ông Trương mở to mắt ngã xuống, rất nhiều gậy từ bốn phương tám phương đánh xuống người ông ấy, những người đàn ông trong làng dùng biểu cảm vừa sợ hãi vừa thích thú đánh mạnh vào ông ấy. Rất nhanh, ông ấy đã không thể đứng dậy được nữa.



Trong ký ức của Dư Hạnh, hắn dừng lại, đứng tại chỗ, ngẩn người không biết đang suy nghĩ điều gì, dường như đang tiêu hóa gia đình ông Trương cho hắn ở lại nửa năm thật sự đã chết.



Vài giây sau...



Một cơn mưa máu từ trên trời rơi xuống. Chất lỏng sềần sệt mang theo mùi tanh ngọt, thấm vào trong bùn đất, nhuộm đỏ cả ngôi làng nhỏ.



Mọi người đang đắm chìm trong niềm vui thành công đầu biến thành sợ hãi trong khoảnh khắc đó, nhìn lên bầu trời, lại nhìn về phía người đang bước tới từng bước một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận