Trò Chơi Suy Diễn

Chương 131: Có ai ở trong đó không? (1)

Và quỷ có thể giết người này hoặc là đang ở trong căn nhà, như bức tranh và rối hoặc có thể là bất kỳ ai trong gia tộc Brown bằng cách đập cửa hoặc dùng các phương thức khác để xâm nhập.



Dư Hạnh thực sự ưa thích cái thứ hai. Nếu thực sự là như vậy thì hai yếu tố không ổn định trong phòng có thể được ứng phó một cách tự nhiên.



Nếu là cái thứ nhất, hắn đang ở cùng với thứ có thể giết mình và phải suy nghĩ tại sao gia tộc Brown đã sống ở đây suốt thời gian dài mà không xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng "khách" mới đến đã gặp rủi ro. Có mối quan hệ gì giữa gia tộc Brown và những con quỷ nhỏ xung quanh biệt thự hay không.



Khi đang suy nghĩ như vậy, thân thể của con rối đột nhiên trở nên yên lặng.



Vài giây sau, trên khuôn mặt của Dư Hạnh lộ ra vẻ không hài lòng. Hắn nhìn thấy một hình ảnh nhỏ bò lên đầu giường.



Đó là con rối. Nó đang cố gắng hết sức không biết dùng cách nào để sắp xếp lại bản thân mình. Khi ánh mắt của Dư Hạnh chạm vào con rối, con rối xui xẻo này còn không còn di chuyển được.



Nhưng nó mở đôi mắt lớn đáng sợ, phát sáng mờ nhạt trong bóng tối.



Trong khi nhìn thẳng vào nhau trong hai giây, con rối giơ tay lên tạo dáng như muốn ôm.



Một giọng nói trẻ con, rống rạc nhưng lại nghe chói tai đến mức khiến đôi tai phát đau vang lên từ bên trong con rối: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Trái tim Dư Hạnh không cảm thấy rung động, hắn nghiêm mặt dạy dõ: "Sai giới tính rồi, lại còn kém hẳn một giáp. Nếu mày gọi tao là ông nội thì mày lại chiếm lợi rồi. Như vậy đi, mày hãy gọi tao là tổ tông!"



Nhưng con rối không để ý đến lời dạy của Dư Hạnh. Trong bóng tối, giọng nói đó lặp đi lặp lại, mỗi câu đầu có cùng âm điệu với câu trước, giống như một bản ghi âm bị lặp đi lặp lại:



"Mẹ ơi"



"Mẹ ơi" "Mẹ ơi"



"Mẹ ơi"



Dư tổ tông khó chịu, hai mắt híp lại.



Ôm nó chắc chắn là không thể rồi, giờ mà đưa tay cầm con rối lên thì sợ rằng sẽ phải chống lại sự công kích của con rối, thậm chí là kích hoạt điều kiện giết người của nó. Dư Hạnh xoay người xuống giường.



Con rối ở đầu giường như một cái radar, đầu nó xoay theo động tác của Dư Hạnh, trông rất quỷ di.



"Mẹ ơi"



Nghe âm điệu đã hình thành thì không thể thay đổi của con rối, Dư Hạnh cố nén sự bực dọc do không thể ngủ được lại, nhắm mắt thầm nghĩ: Thứ đồ xui xẻo này đang tìm mẹ.



Vì vậy, trong biệt thự này chắc chắn phải có thứ gì đó là mẹ của nó.



Dư Hạnh nhanh chóng bước đến trước cửa phòng, vặn thử tay nắm.



Thực ra bầy giờ mới hơn tám giờ mà thôi, đèn trong hành lang đầu bật sáng, chút ánh sáng lọt vào từ khe cửa. Nếu có thể ra ngoài thì cảm giác sợ hãi do bị giam cầm tự nhiên sẽ biến mất.



Nhưng rõ ràng là quỷ vật sẽ không mắc sai lầm như vậy, cửa không mở được.



Hắn nhìn chằm chằm vào khe cửa một lúc, con rối lại bắt đầu bò về phía hắn. Lúc này, đặc tính chỉ cần không để mắt đến là sẽ luôn luôn tìm cơ hội bắt người của nó mang lại cảm giác áp lực cực lớn.



— Ngoại trừ Dư Hạnh.



Dư Hạnh không đặt cái chân ngắn ngủn của nó vào mắt. Hắn vòng qua con rối, nhấc tấm ga trải giường lên rồi không có ý tốt mà đi đến trước mặt con rối.



Con rối không nhúc nhích: "Mẹ ơi!"



Dư Hạnh: "À."



Giây tiếp theo, Dư Hạnh dùng tấm ga trải giường trong tay trùm lên con rối, sau đó gói nó lại.



Con rối lập tức mất đi tầm nhìn. Thực ra, nó cũng không biết Dư Hạnh bên ngoài tấm ga có nhìn nó không, thế là nó làm loạn lên như một con ruồi mất đầu trong tấm ga. Dư Hạnh nhìn thứ đang vùng vây lung tung này, nghĩ xem liệu con rối có vỡ nát thành từng mảnh không nếu hắn coi nó như búa mà đập xuống đất mấy cái. Mắt hắn dần thích nghỉ với bóng tối.



Đợt đầu tiên, giải quyết xong. "He he he."



Hắn vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu xong, một tràng cười đã vang lên từ phía sau lưng hắn.



Linh cảm chợt ập tới, cơ thể hắn nhanh chóng lăn sang một bên— Một dải lụa nhẹ nhàng rơi xuống nơi Dư Hạnh vừa đứng.



Dư Hạnh thấy dải lụa thì vui mừng. Bởi điều này có nghĩa là bức tranh sơn dầu vốn nằm ¡im không nhúc nhích kể từ lần đầu tiên hắn bước vào phòng đến giờ... Cuối cùng đã có hành động rồi.



Bức tranh sơn dầu vẫn đang treo trên tường nhưng người phụ nữ trong tranh lại không thấy đâu.



Ánh mắt Dư Hạnh đảo qua khắp các góc ngách trong phòng, để tránh chóng mặt do thiếu máu, hắn từ từ đứng dậy.



Nhưng vừa rồi lăn quá mạnh, giờ đứng lên vẫn cảm thấy hơi chóng mặt, cũng nhân đúng lúc này, hắn cảm nhận được có hai cánh tay quấn quanh eo mình.



Sau lưng hắn lập tức có một cơ thể áp vào.



Đôi tay đó rất mềm mại, cực kỳ ấm áp, cơ thể cũng có thân nhiệt của riêng nó, giống như người sống, ôm chặt lấy Dư Hạnh từ phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận