Trò Chơi Suy Diễn

Chương 553: Tang Lễ (1) - Người giấy (1)

Trời tối âm u, không có ánh mặt trời, những đám mây xám chồng chất trải dài trên bầu trời, khiến cho vạn vật chìm vào một bầu không khí chết chóc.



Khi Dư Hạnh mở mắt tỉnh dậy sau cơn ngủ mê, hắn đã nhìn thấy một khung cảnh hoang vu và quỷ dị như thế.



Con phố trước mắt cũ kỹ và lụp xụp, hẹp và chật chội. Các cửa hàng ở hai bên đường treo đầy tiền giấy trắng, trên các biển hiệu là những dòng chữ "Dịch vụ tang lễ", "Áo quan tài, xe tang” với ý nghĩa vô cùng rõ ràng. Trước cửa một số cửa hàng, chủ quán còn treo đầy di ảnh trắng đen, những khuôn mặt trắng bệch hoặc già nua hoặc xanh xao đều nở nụ cười trang nghiêm, nhìn thẳng vào mắt hắn.



Hắn đang ngồi dựa vào đầu ngõ, nghe loáng thoáng tiếng kèn đồng vọng lại từ cuối ngõ, xen lẫn với những tiếng khóc gào không đúng nhịp, cùng với cơn gió lạnh lẽo quanh quần bên cổ áo hắn. Có vẻ như Dư Hạnh đã đến một con ngõ nhỏ chuyên tổ chức tang lễ.



Nhưng mà... Có vẻ phong cách trang trí của con hẻm này hơi cổ điển một chút, trông như cảnh đường phố của hai ba mươi năm trước.



Hắn cúi xuống nhìn mình, chiếc áo lông ấm áp đã biến mất, thay vào đó là một chiếc áo dài trắng thuần. Chiếc áo dài đã cũ, những chỗ dễ bị mài mòn như cổ tay áo bị giặt đến phai màu, lộ ra một màu sắc nhợt nhạt hơn cả màu trắng nguyên thủy, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra được.



Phía dưới là quần trắng và một đôi giày vải đế bằng đơn giản, giống như chiếc áo dài, trông có vẻ đã được mặc rất lâu, giặt giũ và chắp vá rất nhiều lần.



Ngoài bộ trang phục trắng nhợt nhạt này, tất cả các vật phẩm của hắn đều không được mang theo vào đây, chỉ có một túi vải nhỏ màu đỏ treo ở thắt lưng.



Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho không nằm trong tâm mắt của Dư Hạnh. Hắn quan sát xong bản thân trong tiếng tang lễ mơ hồ vọng lại từ xa, rồi nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy đồng đội, nhưng lại thấy trước cửa tiệm gần nhất có một cái ghế nhỏ, trên đó có một ông lão mặc áo ba lỗ và quần rộng đang ngồi.



Là NPC sao?



Thấy Dư Hạnh tỉnh lại, ông lão đang hút tẩu thuốc nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, giọng điệu già nua vừa như cười vừa như thở dài: "Không về được nữa đâu, chàng trai trẻ, không về được nữa đâu."



Dư Hạnh cũng không vội vàng, mỉm cười hỏi: "Chào ông, ông vừa nói gì vậy?" "Tôi nói, đã vào con ngõ ma quái này rồi, cậu sẽ chết, không còn đường về nhân gian nữa đâu! Chàng trai trẻ, cậu thử quay đầu lại nhìn xem."



Dư Hạnh ngoảnh đầu nhìn theo lời ông ta, chỉ thấy lối ra của con ngõ, lẽ ra phải dẫn đến những con đường khác, giờ đây đã bị một bức tường chắn kín, không chừa lại một kế hở nào.



Nói cách khác, hắn đã bị mắc kẹt, trừ việc đi đến cuối con phố thì không còn lối ra nào khác.



Nhưng chuyện này không phải là tin xấu với hắn, vì quy tắc của Đường Thẳng Song Song Chất Chóc là phải hoàn thành nhiệm vụ theo từng giai đoạn. Do đó, hắn cần tìm mục tiêu nhiệm vụ của cảnh này, rồi tiến đến mục tiêu của giai đoạn tiếp theo.



Dường như con hẻm này chính là bối cảnh đầu tiên của giai đoạn này. Nó đã cắt đứt một con đường của hắn, nhưng lại giúp hắn loại bỏ việc lãng phí thời gian cho những lựa chọn. Hắn chỉ cần đi dọc theo con đường phía trước là có thể tìm thấy việc mình cần làm.



Dư Hạnh đứng dậy khỏi mặt đất, phủi đi mạng nhện dính trên chiếc áo dài ở góc tường, tỏ ra lễ phép mà vẫn tự nhiên: "Không sao, ông lão này, tôi muốn hỏi ngoài tôi ra, ông có thấy ai khác lạc vào đầy không?" Chiếc túi nhỏ cỡ bàn tay ở thắt lưng hắn có trao hai hạt chuỗi, khi hắn gập chân đứng dậy, chúng va vào nhau phát ra một tiếng vang nhẹ.



Ông lão liếc nhìn hắn, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi nhỏ trong giây lát, chỉ thấy trên đó có một chữ “quỷ” được thêu ngay ngắn.



"Thì ra là cậu nhóc bị cuốn vào đây, khụ khụ khụ..." Ông ta ho sặc sụa vì hút thuốc, tay ôm lẫy ngực ho không ngừng. Một lúc sau, khi đã thở được, ông ta tiếp tục nói, "Đã có hai ba người trạc tuổi cậu đến đây rồi, nhưng chẳng ai tìm được lối ra cả, khụ khụ khụ... Kéo dài thêm hai ngày nữa, là chết thôi. Chi bằng cậu ở lại đây bầu bạn với ông già này, tôi còn có thể cho cậu chút đồ ăn nữa."



Khi Dư Hạnh tỉnh lại, khung chat trong phòng livestream của hắn cũng trở nên sôi nổi hơn. Trước đó, mọi người đầu bàn luận về bầu không khí của bối cảnh này, nhưng ngay khi nghe thấy lời của ông cụ, những người đang hào hứng theo dõi mà chưa kịp quan sát kỹ đã đồng loạt lên tiếng: [Đây là gợi ý hả? Chắc chắn ông lão biết nhiều lắm, nói chuyện với ông ta đi] [Hạnh bình tĩnh thật đấy, vừa rồi tôi dõi theo tầm mắt hắn thấy ông lão mà giật cả mình, ông ta trông kỳ lạ quá.] [Không ổn đâu, rõ ràng là ông lão muốn giữ Dư Hạnh lại, nhưng chẳng phải Dư Hạnh phải đi tìm Triệu Nho Nho và Lãnh Tửu sao?]



[Ở lại trò chuyện với ông ta, ăn chút gì đó, rồi lấy manh mối, quá tuyệt luôn.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận