Trò Chơi Suy Diễn

Chương 302: Từ giờ trở đi bạn sẽ bị xóa b...

Dư Hạnh nói lời tạm biệt với nhóm cảnh sát, Cao Trường An ngỏ ý muốn mời hắn một hộp cơm. Sau khi nghe thấy điều này, hắn từ chối và nói: "Không được, không được, bạn gái tôi đang đợi tôi ở khách sạn. Nếu tôi không về sẽ xảy ra cãi vả và chúng tôi sẽ phải chia tay. Bây giờ chắc cô ấy đang tức giận lắm.”



Nữ cảnh sát đứng bên cạnh kinh ngạc ngắt lời: “Anh có bạn gái sao?”



Dư Hạnh nhìn chính mình: "Ô... Trông tôi không giống người có bạn gái sao?" Nữ cảnh sát vỗ vỗ trán. Giống, quá giống, đẹp trai, lại có tài năng thì ai mà không thích.



Nhưng nhìn thấy trạng thái của Hàn Tâm Di trước đó, bản thân nữ cảnh sát cũng là một phụ nữ, đương nhiên nhận ra Hàn Tâm Di đã thua rồi.



Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.



Sau khi xác nhận vị trí và thông tin liên lạc của khách sạn mà Dư Hạnh cung cấp, Cao Trường An để cho hắn đi và nói: "Sau này có thể yêu cầu cậu hợp tác điều tra. Ồ, không phải nói rằng cậu không tốt, chỉ là tôi đang hỏi thôi. Cậu có thể giúp..."



"Tôi hiểu rồi, anh không cần giải thích. Mấy ngày này tôi sẽ không rời khỏi thành phố Phù Hoa, anh có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào anh cần." Dư Hạnh cắt ngang lời giải thích của Cao Trường An. Cao Trường An: Chàng trai trẻ này thật tử tết



Bầu trời bên ngoài bệnh viện hoàn toàn tối sầm, mưa đã tạnh, Dư Hạnh bắt taxi trở lại nơi xảy ra tai nạn vào khoảng sáu giờ. Thấy xe đạp của mình đang dừng ở bên đường, hắn che áo mưa rồi đạp xe trở về.



Trên đường về, ánh mắt hắn lạnh lão. Nhìn thấy đèn đường dần dần sáng lên, đường phố ngày càng nhộn nhịp, trong lòng hắn có chút lo lắng.



"Bạn gái?" Khúc Hàm Thanh nhướng mày lại, nụ cười tự nhiên của hắn bây giờ vừa giống trêu chọc vừa giống giêu cợt.



"Phải."



Mới mười giờ, Dư Hạnh đang ngồi trong phòng Khúc Hàm Thanh, xem lại tài liệu vụ án do Khúc Hàm Thanh thu thập được.



Về việc lôi Khúc Hàm Thanh ra làm lá chắn, hắn không hề cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý nào khi làm như vậy. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, cho nên khi đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Khúc Hàm Thanh, hắn liền giả vờ như không nhìn thấy.



Trong ba ngày qua, họ đã điều tra mọi thứ có thể, chẳng hạn như kẻ sát nhân cắt cổ sẽ đi con đường tránh bị theo dõi trong quá trình gầy án. Hiện trường vụ án chủ yếu là một con hẻm vào một đêm mưa và hắn ta hiếm khi gây án ở trong nhà.



Chỉ e rằng mục đích của hắn ta là dùng nước mưa để rửa sạch dấu vết của hiện trường, bằng cách này sẽ khó để lại bằng chứng có giá trị tại hiện trường vụ án.



Ngoài ra, tất cả những nạn nhân đã chết đều là những người trẻ tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi. Xét về ngoại hình, họ đầu xứng đáng với từ “xuất sắc” trong mắt mọi người.



Vì vậy, trong ba ngày qua, Dư Hạnh đã hành động không giống như tính cách thường ngày của hắn. Hắn đã đi điều tra gần như tất cả các địa điểm lớn nhỏ trong thành phố Phù Hoa.



Mục đích chỉ để bắt người. "A... Hôm nay thu hoạch không tệ, lát nữa tôi sẽ tìm hiểu xem vì sao người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen lại bắt chước hành vi phạm tội." Đúng vậy, Dư Hạnh đã xác nhận người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen không phải là người hắn đang tìm.



Các thành viên chính thức của Đan Lăng Kính không phải là thứ rác rưởi như vậy. “Ừ, hôm nay tôi cũng thu được chút thành quả. Nhưng mà...” Khúc Hàm Thanh thấy tinh thần Dư Hạnh khá tốt, có vẻ như vẫn muốn tiếp tục xem tài liệu, thế là đưa tay kéo những tờ giấy dày đặc ra. “Về vụ án này, hôm nay chỉ đến đây thôi, anh nân đi ngủ đi."



Dư Hạnh khẽ cười: “Cô đang dùng giọng điệu của con gái quản lý cha mình đấy à.” “Đây là tông giọng 'bạn gái giận dỗi nhõng nhẽo' đang ra lệnh cho bạn trai đấy.” Khúc Hàm Thanh lập tức dùng hành động của Dư Hạnh để phản đòn lại, “Đan Lăng Kính cần phải điều tra, nhưng so với việc đó, trò chơi thăng cấp của anh vào ngày mai quan trọng hơn nhiều, tôi khuyên anh nên giữ sức khỏe thì hơn.”



Vào chiều ngày 1 tháng 11, Dư Hạnh đã nói cho Khúc Hàm Thanh nghe về trò chơi thăng cấp.



Ban đầu hắn tưởng rằng có thể nhận được gợi ý từ một suy diễn giả kỳ cựu, không ngờ Khúc Hàm Thanh lại nói người khác không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính hắn.



Bởi vì đến nay, trò chơi thăng cấp của mỗi suy diễn giả đầu là độc nhất vô nhị, không có liên quan đến bất cứ thế giới nào, hình thức suy diễn cũng phong phú đa dạng và không thể nói trước sẽ có các quy luật gì.



Và điểm chung duy nhất là... Có lẽ nội dung của trò chơi thăng cấp luôn liên quan đến nội tâm của suy diễn giả.



Chỉ khi đối mặt với nội tâm của chính mình, mới có thể xác nhận được con đường phân hóa, từ đó nhận thức rõ bản thân từ những suy diễn mơ hồ và thành công tỉnh dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận