Trò Chơi Suy Diễn

Chương 741: Ước Nguyện Xưa (13) - Tiết tấu (3)

"Đã vậy, tổng hợp lại thông tin không có hại gì cả. Đây là phương pháp có khả năng cao nhất giúp tất cả chúng ta đạt được 60% mức độ khám phá."



"Đương nhiên, chúng ta cũng có thể chọn một con đường khác. Tôi nghe Lãnh Tửu nói, thời gian ở giai đoạn này có thể nhảy vọt, chỉ cần có người hoàn thành xong cốt truyện mấu chốt, chúng ta, không, là người đó... Có thể thoát khỏi nguy cơ bị bắt bất cứ lúc nào."



Dư Hạnh cho cậu ta một tràng pháo tay: "Cậu nói đúng. Hơn nữa, tôi đoán rằng việc nhảy thời gian này sẽ chỉ xảy ra một lần nữa thôi. Cậu có phát hiện không? Nói là tìm hiểu chân tướng, nhưng thực ra quá trình này đã bị rút ngắn lại."



"Nói cách khác, có lẽ kịch bản ban đầu của hai, ba tháng đã bị rút ngắn lại thành một ngày để tiết kiệm thời gian, đồng thời khiến cốt truyện trở nên chặt chẽ hơn."



Triệu Nhất Tửu khẽ gật đầu, vẫn lạnh lùng như cũ. Phương Phiến ý thức được Dư Hạnh muốn nói cái gì, hơi trầm mặc trong chốc lát.



"Lần nhảy tiếp theo, tôi có linh cảm sẽ là cảnh bái đường, cách đoạn kết không còn xa nữa. Vì vậy, hiện tại người sốt ruột nhất là đội của các cậu, những người vào sau cùng ạ. Các cậu phải đạt mức độ khám phá nhanh nhất có thể đi."



Dư Hạnh vỗ vai Phương Phiến, nụ cười trên mặt vô cùng thân thiện: "Cho nên... Bây giờ ấy, tốt nhất là cậu nên khiêm tốn chút đi, đừng tơ tưởng đến thứ như quyền nói chuyện nữa. Nghĩ cách sống sót mới là chuyện quan trọng nhất, đúng không nào?"



Phương Phiến bị chọc thủng ý nghĩ. Cậu ta thở dài, giơ ngón tay cái lên với Dư Hạnh: "Được rồi ~ Anh lợi hại, anh có tiếng nói."



Cậu chàng này có vẻ khá dễ nói chuyện.



Trên thực tế, Phương Phiến có danh tiếng khá tốt trong giới suy diễn giả. Mặc dù phong cách làm việc của cậu ta quá quyết đoán, dễ làm tổn thương người khác, nhưng tính tình thì cũng không tệ thật. Nếu có người ngăn cậu ta dẫn dắt đội, cậu ta cũng chẳng để tâm bao nhiêu.



Cậu ta không mang họ Hứa, mà là một thành viên khác họ. Dấu vết liên quan đến quỷ vật trên cơ thể cũng không nhiều lắm, nhìn không u ám như nhà họ Hứa.



"Được rồi, chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi. Tình tiết quan trọng cuối cùng của ngày hôm nay có lẽ là việc Lưu Tuyết bỏ trốn và bị Lưu Bính Tiên bắt lại. Sau đó, Phương phủ sẽ bỏ qua cho tôi, chuyển sang liên lạc với Lưu Bính Tiên để kiểm soát Lưu Tuyết.” Dự đoán về kết cục của Lưu Tuyết hiện rõ trong tâm trí Dư Hạnh.



Bây giờ hắn trở về cũng không thấy người của đại sư ở đâu, chắc là đang trông chừng Lưu Tuyết cả rồi. Phương phủ bên này chỉ có thể điều tra từ phu nhân và bọn người hầu.



Về phần lão gia, ông ta chỉ là cái đồ bỏ đi, không cần chú ý nhiều làm gì.



Hiện tại, hắn muốn nhân cơ hội tìm hiểu rõ ràng thân phận của ác quỷ thứ ba.



Cục diện dần dần trở nên sáng tỏ, chỉ còn một con ác quỷ vẫn đang rình rập trong bóng tối một cách khó chịu.



"Chuyện bên phía Lưu Tuyết có lẽ phải đến đêm khuya mới xong, đợi xem sao." Dư Hạnh ngồi xuống cạnh Triệu Nhất Tửu, ngước mắt lên nhìn sắc trời một chút.



Mặt trời đã lặn được một lúc. Khi hắn trở về Phương phủ, mặt trời vừa chạm tới chân trời, bây giờ lại càng ngày càng tối, sắp không thể nhìn rõ đường đi nữa.



Hắn nói: "Giúp đóng cái cửa sổ được không?"



Phương Phiến: "..."



Cậu ta không nói một lời, đi đóng cửa sổ lại, trong phòng tối lại càng tối, cậu ta tiếp tục liếc hai người trong góc.



Hai người kia nói nhỏ, chắc là đang trao đổi tin tức.



Không hề cho cậu ta tham gia.



Phương Phiến ngồi xuống ghế, đỡ trán.



Buổi phát sóng suy diễn trực tiếp lần này thật sự... Quá đáng sợ.



Lúc đầu, với sức mạnh của cậu ta và hai đồng đội, buổi phát trực tiếp chẳng là gì cả.



Kể từ khi Linh Nhân xuất hiện, mọi kế hoạch đều bị xáo trộn, không chỉ mất đi một người mà cậu ta và Tự cũng bị thương.



Bây giờ bọn họ đang ở trong tình thế rất bị động, chỉ có đội của Triệu Nho Nho là vẫn đầy đủ. Tuy Triệu Nho Nho không có ở đây, nhưng cậu ta cũng nhận ra, mặc dù trước đây Triệu Nho Nho là người nổi tiếng nhất, nhưng Lãnh Tửu và Hạnh ở cùng đội có tính hành động cao hơn.



Nói cách khác, người ra quyết định của đội này vẫn còn đấy, mà cậu ta... Đội trưởng của bọn cậu ta đã chết.



Bây giờ chỉ có thể đi theo bọn họ rồi cố gắng tự mình tìm hiểu cốt truyện mà thôi. Về việc trao đổi thông tin, cậu ta biết rằng những gì mình vừa nói quá lý tưởng hóa. Đội của cậu ta vào muộn, vốn dĩ không có tin tức gì, làm sao có tư cách trao đổi với Hạnh được chứ?



Muốn đạt được 60% mức độ khám phá, bây giờ chỉ có một cách duy nhất. Đó chính là thể hiện tốt trong các diễn biến tiếp theo và dùng thông tin quan trọng làm con bài mặc cả vào thời điểm cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận