Trò Chơi Suy Diễn

Chương 380: Địa Ngục Của Alice : Căn phò...

[Thu thập đủ thông tin của năm loại quỷ quái có thể nhận được phần thưởng là đạo cụ sử dụng một lần (Không thể mang ra khỏi màn suy diễn ).]



[Thu thập đủ thông tin của bảy loại quỷ quái có thể nhận được phần thưởng là đạo cụ sử dụng một lần (có thể mang ra khỏi màn suy diễn).] [Thu thập đủ thông tin của chín loại quỷ quái có thể nhận được phần thưởng là một tế phẩm (Có thể mang ra khỏi màn suy diễn ).] Một trang giấy ghi chép chín loại quỷ quái rất dài. Hiện tại Dư Hạnh nhìn một lượt, ngoài một đống dấu chấm hỏi chính là từng con số "0" tàn nhẫn, chỉ có một cột của Alice là miễn cưỡng viết 10% do hắn đã từng tiếp xúc trong quá khứ.



Và nếu thu thập đủ thông tin được thông báo, tức là thông báo tiến độ đạt tới 100% thì sẽ có phần thưởng thêm, thật đúng là niềm vui bất ngờ mà. Nghe giọng điệu như đã biết trước và cách diễn đạt có hệ thống của Hoang Bạch, Dư Hạnh đoán đây hẳn là thứ mới được bổ sung của suy diễn cấp Phân Hoá, có lẽ trận suy diễn nào cũng có.



"Đây chính là phòng của các bạn."



Đang nghĩ ngợi, suy diễn giả đã đi theo nữ tu đến một hành lang dài.



Hành lang có hình cung, trải thảm len đỏ phẳng phiu, các cánh cửa cách nhau khá xa, trên tường đối diện mỗi cánh cửa đầu treo tranh sơn dầu và đèn tường trang trí.



"Nơi này có tổng cộng mười phòng, các bạn có thể tự mình chọn chỗ ở. Tuy nhiên, sau khi xác định thì không thể đổi." Nữ tu chớp đôi mắt đen láy, hai tay ôm lấy chậu hoa hồng, hơi cúi đầu chào: "Bây giờ là thời gian hoạt động tự do của các du khách. Sau chọn phòng xong, các bạn có thể xem thời gian biểu, làm quen với nhau, hoặc di chuyển đến nhiều địa điểm khác của lâu đài để tìm đạo cụ. Đến đây, tôi cần nhắc các bạn rằng, bọn quỷ quái... Đã bắt đầu lảng vảng quanh lâu đài ngay khi các bạn bước vào đây rồi. Có lẽ, trong môt khoảnh khắc nào đó, các bạn đã gặp được bọn chúng nữa kìa."



Lời nói của cô ta khiến những suy diễn giả đeo mặt nạ cứng người, theo bản năng nhớ lại những gì vừa thấy qua.



Hình như là có tranh sơn dầu, tác phẩm điêu khắc, đồ trang trí áo giáp từ thời Trung cổ và gương soi vân vân...



Ai mà nhớ được mấy cái này chứt



Dư Hạnh không bị phân tâm bởi lời nói của nữ tu mà chú ý đến một chuyện khác.



Có tất cả tám du khách, tại sao lại tạo ra mười căn phòng?



Xét theo giọng điệu của nữ tu thì ít nhất cô ta không sống ở đây, quản gia và đầu bếp cùng làm việc mà cô ta nhắc đến rất có thể cũng như thế. Vậy cho thêm tận hai căn phòng thì có tác dụng gì? Khúc Hàm Thanh có nói với hắn rằng độ khó của cấp Phân Hóa đã tăng vọt. Nếu đã như vậy, những chỉ tiết mà hắn chưa từng chú ý trong những trận suy diễn trước kia bây giờ đều phải nhớ được hết.



Nữ tu nhìn các du khách đang im lặng, mặt không biểu cảm nói: "Đừng quên đến sảnh chính dùng bữa đúng giờ. Tôi còn có việc phải làm, đi trước đầy." Nói xong cũng không đợi du khách phản ứng lại, cô ta trực tiếp quay người đi đến một hành lang khác, chẳng mấy chốc đã bị độ cong của hành lang che khuất, không nhìn thấy bóng lưng.



"Vậy chọn phòng trước đi." Hòe tùy ý nói, sau đó bước đến căn phòng thứ tư, tay đặt lên chốt cửa xong mới quay đầu nhìn người khác: "Không có ý kiến gì chứ?"



"Thế thì tôi muốn phòng thứ năm!" Hoang Bạch tung tăng chạy theo, thật sự có chút thái độ của fan hâm mộ, nhưng không biết trong đó có mấy phần thật giả. Hoang Bạch mở cửa ra mà không bị cản trở. Thình lình, cô ấy quay đầu lại, nhìn nhóm người rồi hỏi: "Mấy anh chị vừa rồi chưa tự giới thiệu... Các anh chị không định chào hỏi mọi người một chút sao?" Dư Hạnh hiểu rằng cô ấy muốn tìm ra Kẻ Cắt Cổ để có mục tiêu phòng bị.



Không có gì mà hắn không thể tiết lộ về tên chiếc mặt nạ của mình, tiện thể nên nói luôn: "Tôi là Hạnh."



Khóe môi dưới chiếc mặt nạ cong lên, hắn nói thêm: "Tôi vừa thăng cấp. Đây là lần đầu tiến vào suy diễn cấp Phân Hoá, cái gì cũng không hiểu nên trước đó không dám nói chuyện, hi vọng có thể sống sót."



Không dám nói chuyện? Hay là muốn lặng lẽ thu thập tình báo đầy?



Hiển nhiên không có mấy người ở đây tin lời giải thích này, nhưng vì thái độ của hắn rất tốt nên cũng vô cùng vui vẻ mà nói mấy lời động viên tượng trưng.



Hoang Bạch nói: "Cố lên cố lên, sống sót được lần thứ nhất là lần sau đã có kinh nghiệm rồi!" Dân Cờ Bạc mắng một tiếng bằng giọng Đông Bắc, thẳng thắn vỗ bả vai của Dư Hạnh: "Không có kinh nghiệm à, vậy nếu anh không ngại thì có thể đi theo tôi. Tôi thuộc tuyến Chính Đạo, không hố anh chết đâu!"



Tuyến chính đạo à... Dư Hạnh gật đầu xem như đồng ý: "Cảm ơn anh."



Đây là lần đầu tiến hắn gặp được người của tuyến Chính Đạo. Trước đấy, bất kể là Khúc Hàm Thanh hay Triệu Mưu đầu thuộc tuyến Dị Hoá, còn Linh Nhân và Hàn Tâm Di lại đang nghiêng về tuyến Sa Ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận