Trò Chơi Suy Diễn

Chương 10: Một loại khác thị giác (3)

Lại một lát sau, Ngu Hạnh mới thu hồi màn sương đen tràn ngập sân vào trong cơ thể.
Tiểu Ngọc Lan lúc này cũng tỉnh táo lại một chút, oán khí của nàng đã tiêu hao hơn phân nửa trong trận chiến, hiện tại thần trí lại tỏ ra thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Đại ca ca..."
Thấy Ngu Hạnh đã khôi phục vẻ "bình thản", Tiểu Ngọc Lan toàn thân thê thảm chạy tới, lại biến thành dáng vẻ phấn nộn của tiểu nữ hài nhân loại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ngươi không đánh ta nữa sao?"
Ngu Hạnh thu liễm nhuệ khí trên người, một lần nữa nở nụ cười có thể xem là thân thiện, có điều nụ cười lúc này rõ ràng giả tạo hơn nhiều: "Đánh đủ rồi, nhưng nếu ngươi lại muốn có hành động gì chọc giận ta, ta sẽ đánh tiếp."
Hồn thể Tiểu Ngọc Lan run lên.
Luôn cảm thấy đại ca ca đang cười cũng trở nên thật đáng sợ.
"Vậy, vậy đại ca ca khi nào thì đi?"
Ngu Hạnh nghe xong, nhướng mày: "Muốn đuổi ta đi rồi?"
Tiểu Ngọc Lan cũng không phải loại quỷ bị đánh xong rồi bị hăm dọa vài câu là sẽ bắt đầu ỷ lại vào đối phương.
Nàng chỉ có e sợ, không có yêu.
Hiện tại, nhân lúc thần trí còn thanh tỉnh, Tiểu Ngọc Lan không ngừng cầu nguyện trong lòng, khách không mời mà đến, đi càng sớm càng tốt!
Bị bỏ quên ở một bên, Triệu Nho Nho lúc này đi tới, muốn tăng thêm một chút cảm giác tham gia.
Nàng ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nói: "Ca ca và tỷ tỷ thật sự là người tốt, vào sân này không có ác ý, nhưng mà ngươi lại có ý đồ xấu với chúng ta, cho nên cần phải trả một chút cái giá."
Cũng là cao thủ vặt lông cừu, nàng quá hiểu Ngu Hạnh muốn làm gì.
"Cái giá gì?" Tiểu Ngọc Lan mân mê ngón tay.
"Mời thần dễ, tiễn thần khó. Mặc dù ta không phải thần, nhưng cũng không dễ đuổi đi." Ngu Hạnh buông tay, "Trước hết trả lời ta mấy vấn đề. Không biết thì không miễn cưỡng ngươi, nhưng ngươi phải nói chi tiết cho ta những gì ngươi biết."
Nghe nói chỉ là trả lời vấn đề, giọt nước mắt cuối cùng trên hồn thể của Tiểu Ngọc Lan biến mất: "Được."
Ngu Hạnh và Triệu Nho Nho liếc nhìn nhau.
Đây chính là một con quỷ có thể giao tiếp được!
Tin tức mà Tiểu Ngọc Lan có thể mang đến cho bọn họ, tuyệt đối sẽ bổ sung và lật đổ 12 quy tắc kia.
Hiện tại, sau khi trải qua những chuyện này trong tiểu viện của Lý quả phụ, bọn họ đã có thể xác định quy tắc thứ 6 —— 【 Khi đi lại ban đêm gặp người xa lạ, xin đừng để ý tới, đừng đáp lời, đừng tin tưởng bọn chúng 】 điều này thuộc loại gây nhiễu.
Trương thẩm và Tiểu Ngọc Lan, hẳn là đều thuộc phạm trù "người xa lạ".
Sự thật chứng minh, làm trái quy tắc này cũng sẽ không gây ra sự trừng phạt theo quy tắc, mà hậu quả của việc để ý, đáp lời, tin tưởng sẽ hoàn toàn khác nhau tùy theo từng "người".
Ví dụ như Trương thẩm, nếu người Suy Diễn chỉ là gặp Trương thẩm trên đường, loại quỷ hồn vô tội ngay cả khái niệm mình đã chết cũng không nhớ rõ này, cũng sẽ không mang đến ảnh hưởng xấu gì cho bọn họ.
Nhưng đối với loại quỷ vật như Tiểu Ngọc Lan, không có chút năng lực thì thật sự sẽ bị nàng giết chết, tốt nhất là đừng để ý đến.
Ngu Hạnh hỏi trước: "Nếu như lúc nhìn thấy ngươi, ta và tỷ tỷ này trực tiếp quay đầu rời đi, ngươi còn có thể động thủ với chúng ta không?"
Tiểu Ngọc Lan lắc đầu.
"Phải để các ngươi nhìn thấy mẹ ta, mới có thể giết các ngươi."
Triệu Nho Nho ngạc nhiên nói: "Vì sao?"
"Bởi vì... Ta cũng không biết, bởi vì trước giờ vẫn luôn như vậy." Tiểu Ngọc Lan cũng không thể lý giải trong đó có mối liên hệ nhân quả tất yếu nào.
"Vậy làm sao ngươi biết điều kiện này? Chúng ta hẳn là người đầu tiên đẩy cửa sân vào sau khi ngươi chết mà." Triệu Nho Nho nghiêng đầu, "Ngươi lấy đâu ra kết luận này vậy?"
Tiểu Ngọc Lan nói: "Sau khi ta chết thì liền biết."
"Tất cả... ừm quỷ hồn giống như ngươi đều như vậy sao?"
"Đều vậy cả, trước giờ vẫn luôn như vậy." Thân là dân bản địa trấn Phong Đầu, nhận thức của Tiểu Ngọc Lan đã ăn sâu bén rễ, nàng vuốt vết rách do nguyền rủa ăn mòn trên tay và mặt, "Trước kia mẹ ta đã nói với ta, sau này lớn lên, rời khỏi mẹ đi nơi khác ở, cũng phải nhớ kỹ ban đêm không được nói chuyện với người xa lạ, chỉ cần giả vờ không nhìn thấy, người xa lạ sẽ không làm hại ta."
"A ~" Triệu Nho Nho có chút cao hứng: "Lời khuyên của quy tắc sáu tối thiểu là đúng, chỉ cần không để ý, 'người xa lạ' liền không có cách nào giết người."
Phản ứng ở đây hẳn là có tiêu chuẩn cân nhắc khác nhau, nhưng nói chung, gặp phải thì cứ ngậm miệng không nói, đối phương nói gì cũng coi như gió thoảng bên tai, chắc chắn có thể ngăn chặn tai nạn từ gốc rễ.
Ngu Hạnh hỏi: "Người trong trấn này sau khi chết đều sẽ biến thành quỷ sao?"
"Ừm." Tiểu Ngọc Lan gật đầu.
"Tổng cộng có mấy loại quỷ?" Ngu Hạnh nói, "Ý là những loại có hình dáng sau khi chết khác với ngươi và Trương thẩm."
"Ừm..."
Vấn đề này, Tiểu Ngọc Lan suy nghĩ kỹ một lát.
Trước khi chết, nàng được mẹ dạy bảo, cũng không gặp quá nhiều chuyện đáng sợ vào buổi tối, sự hiểu biết về tình hình ban đêm cũng chỉ giới hạn trong những câu chuyện mẹ kể.
Sau khi chết, nàng lại cứ ở lì trong sân, không chạy ra ngoài.
"Ta không biết, ta chỉ biết loại của ta, còn có loại thúc thúc đáng ghét thường xuyên nói chuyện ở tường sân nhà ta." Tiểu Ngọc Lan lại nhìn lên trời, rồi nói, "A, còn có một loại người giấy oa oa nữa!"
"Loại oa oa đó đáng ghét lắm, sẽ phát ra những âm thanh khác nhau, thích ghé vào cửa sổ và trên cửa nhà người khác, bảo người ta mở cửa, vừa khóc lại vừa cười." Tiểu Ngọc Lan cúi đầu xuống, thần sắc có chút sa sút, "Có đôi khi loại người giấy oa oa này sẽ đến nhà ta lúc ta ngủ, mẹ liền bịt tai ta lại, bảo ta đừng nghe."
"Ta ghét bọn chúng lắm, chúng thật ồn ào, còn ồn hơn cả tiểu đệ đệ tiểu muội muội ta thấy ở nhà người khác nữa, bọn chúng vừa đến là mẹ liền run lên, ta cũng sợ hãi."
Triệu Nho Nho lập tức nghe ra, đây chẳng phải là loại nàng gặp phải trước đó sao! Sẽ phát ra tiếng cười và tiếng khóc, ứng với quy tắc hai.
Ngu Hạnh gật đầu: "Nhưng chỉ cần các ngươi không mở cửa, không đốt đèn, bọn chúng liền không vào được, phải không?"
"Ừm, mẹ nói rồi, lúc như vậy tuyệt đối không thể đốt đèn."
Tiểu Ngọc Lan nghĩ không ra còn có loại quỷ nào nữa.
Nhưng có lẽ là do nàng tuổi còn quá nhỏ, có đôi khi nghe nói tới nhưng không để ý lắm.
Ngu Hạnh nhớ lại các quy tắc, thử liệt kê ra hai loại: "Có loại nào thích gõ tường vào nửa đêm không? Hoặc là loại sẽ xuất hiện trực tiếp trong phòng, nhưng không lập tức ra tay?"
"Hình như... hình như có." Tiểu Ngọc Lan quả nhiên lại nghĩ ra một chút, "Có một lần, ta tỉnh giấc nửa đêm, thấy bên giường có một thúc thúc đang đứng, thúc thúc đó kỳ lạ lắm, toàn thân đều đang nhỏ nước xuống đất."
"Ta vừa định gọi mẹ, mẹ liền đưa tay bịt mắt và miệng ta lại, ôm ta xoay người, ta biết mẹ muốn ta giả vờ ngủ, nhưng mẹ run rất dữ."
"Ta cứ nghe thấy tiếng nước tí tách mãi, thúc thúc đó còn đi đi lại lại trong phòng. Sau đó ta ngủ thiếp đi, không biết thúc thúc đi lúc nào."
"Nhưng cũng chỉ có một lần đó thôi, sau này ta không gặp lại thúc thúc đó nữa."
Giọt nước!
Từ khóa vừa xuất hiện, Ngu Hạnh lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Là thủy quỷ? Không, không nên nói vậy, thủy quỷ ở trong sông hồ, hẳn là không thể lên bờ.
Bất kể loại quỷ vật nhỏ nước này tồn tại dưới hình thức nào, bọn chúng nhất định có liên quan đến sông Nghiệp, có lẽ còn ứng với trận lũ lụt 6 năm trước.
"Vậy, ngày nhìn thấy thúc thúc nhỏ nước đó, ngươi và mẹ ngươi có làm chuyện gì đặc biệt không?" Triệu Nho Nho truy vấn.
Quy tắc ba có hơi đột ngột, các quy tắc trước đó nói về làm thế nào để quỷ vật không vào nhà, nhưng quy tắc ba lại trực tiếp đề cập đến việc nhắm mắt giả vờ ngủ nếu nhìn thấy "bọn chúng".
Nếu như cũng không làm gì, thì làm sao bọn chúng vào nhà được? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng chứ?
Tiểu Ngọc Lan há to miệng: "Để ta nghĩ một lát, ta không nhớ rõ lắm."
Ngu Hạnh lại đột nhiên nhớ lại một cảnh hắn thấy được khi thông linh quay ngược thời gian —— Lý quả phụ chuẩn bị ôm Tiểu Ngọc Lan về phòng, chợt nhớ ra đèn lồng ngoài sân chưa thắp, vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt, lập tức quay về phòng tìm đồ thắp đèn.
Hắn trước đó đã từng có nghi vấn này, nếu đèn lồng chiêu dụ quỷ, tại sao nhà nào cũng phải thắp lên?
Loại trừ phỏng đoán không hợp lẽ thường "quỷ vật trông nhà giữ sân" của Triệu Nho Nho, người dân làm vậy chỉ có thể là vì hậu quả của việc không thắp đèn lồng còn nghiêm trọng hơn.
Hắn nhắc nhở Tiểu Ngọc Lan: "Ngày đó mẹ ngươi có thắp đèn lồng không?"
"A, có lẽ là không!" Tiểu Ngọc Lan bừng tỉnh ngộ ra, "Dù sao sau buổi tối đó, mẹ lần nào cũng đi kiểm tra đèn lồng trước khi trời tối, trước đó chưa từng để ý như vậy."
Quả nhiên.
Như vậy thì hợp lý rồi.
Thắp đèn lồng sẽ dẫn tới quỷ trên tường, thứ này sẽ không chủ động rời khỏi phạm vi chiếu sáng, cho nên mọi người chỉ cần không ra khỏi cửa, không đi qua khu vực được đèn lồng chiếu sáng, về cơ bản sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không thắp đèn lồng, sẽ bị quỷ vật nhỏ nước tìm tới cửa, loại quỷ vật này thậm chí không cần người sống mở cửa, có thể trực tiếp tiến vào phòng, mức độ đáng sợ tăng thẳng tắp.
Điểm giảm nhẹ duy nhất là, loại quỷ vật này có lẽ chỉ làm hại người tỉnh táo, bỏ qua người đang ngủ, mà ngủ hay không không phải tiêu chuẩn phán đoán thực sự, chỉ cần khiến quỷ vật nhỏ nước cho rằng người sống đang ngủ là được.
Thế nhưng, cho dù xác định chủ nhà đã ngủ, quỷ vật này cũng sẽ không lập tức rời đi, mà sẽ quanh quẩn dừng lại trong phòng, nói không chừng phải đợi đến hừng đông mới biến mất.
Quy tắc ba là chính xác.
"Vậy còn loại gõ tường thì sao?" Triệu Nho Nho cảm thấy hưng phấn vì thu hoạch của bọn họ, cảm giác đi theo đại lão thật tốt!
"Chưa từng thấy." Lần này Tiểu Ngọc Lan lại lắc đầu chắc chắn.
Quy tắc một vẫn còn là nghi vấn.
"Sau khi chết, các ngươi chung sống với nhau như thế nào? Các loại quỷ vật khác nhau có đối đầu nhau không? Loại nào mạnh hơn?" Ngu Hạnh còn nhớ rõ bóng người trên tường, hai cái bóng vốn đang nói chuyện vui vẻ, kết quả một cái nổi giận liền ăn mất cái kia, cái bóng nổi giận đó còn là bạn của Vương Nhị mặt rỗ, ngày nào cũng ngăn Trương thẩm vào sân, rõ ràng là chúng có thể giao tiếp.
Tiểu Ngọc Lan: "A... Có chút... Kỳ quái... Ta không nói rõ được."
"Tối nào ta cũng nghe thấy có người nói chuyện trên tường, có một thúc thúc đáng ghét nói xấu mẹ ta!"
"Nhưng đúng là ta lại không hề có ý nghĩ muốn rút lưỡi hắn ra, tại sao ta lại không làm vậy nhỉ?"
Tiểu cô nương hiển nhiên rơi vào hoang mang.
Nàng không biết, bản thân mình đang bị một quy tắc nào đó ràng buộc.
Ngu Hạnh nghe nàng nói vậy, về cơ bản có thể xác định hai loại quỷ vật "bóng người trên tường" và "người xa lạ" sẽ không chủ động xung đột trực tiếp với nhau.
Nếu không thì với tính cách hiếu chiến của Tiểu Ngọc Lan, đã sớm xé nát cái bóng miệng đầy những lời buồn nôn kia rồi.
Mà về những loại quỷ vật khác, đoán chừng Tiểu Ngọc Lan cũng không nói rõ được nguyên do.
Suy nghĩ một lát, Ngu Hạnh hỏi vấn đề cuối cùng: "Tình trạng ban đêm ở trấn Phong Đầu như vậy là bắt đầu từ khi nào?"
Triệu Nho Nho vểnh tai lên.
"A... Từ lúc ta sinh ra đã vậy rồi thì phải." Tiểu Ngọc Lan có vẻ mờ mịt về điều này, thậm chí hỏi lại, "Những nơi khác không phải như vậy sao?"
Ngu Hạnh: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tiểu Ngọc Lan bẻ ngón tay ra tính.
"Ngày mẹ mất là sinh nhật 6 tuổi của ta đó, mẹ vì nặn tượng đất nhỏ cho ta làm quà sinh nhật mà suýt nữa quên thắp đèn lồng đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận