Trò Chơi Suy Diễn

Chương 15: Ức hiếp người còn không trả tiền (3)

Chương 15: Ăn hiếp người còn không trả tiền (3)
"Ừm, ta nghi ngờ những gia tộc này có dính dấp với quan phủ, người dân bình thường chết trong đêm, chỉ sợ không gây nổi nửa điểm gợn sóng, nhưng Vương gia gia chủ chết rồi, gia đinh còn bị người ta trói rõ ràng đến bên ngoài, nhất định sẽ gây nên sự coi trọng." Mỗi một bước đi của Ngu Hạnh đều đã tính toán trước kết quả.
Sau đêm hôm qua, tiến độ nhiệm vụ ẩn của hắn đã được đẩy lên 38%, buff kéo tơ cũng đã phát huy tác dụng. Khi hắn đi vào nhà của mấy phú thương bên ngoài Triệu phủ, đánh ngất người, lần lượt tìm kiếm manh mối trong các gian phòng, hệ thống liền vạch ra phương hướng manh mối cho hắn.
Mấy phong mật thư hắn tìm được đều nằm trong ngăn tối, sau khi xem xong hắn lại đặt về chỗ cũ.
Tuy nhiên, hắn không lục soát Triệu phủ. Trận pháp búp bê cầu nắng của Triệu phủ rất tà môn, mặc dù có thể dùng để giám sát quỷ vật, nhưng biết đâu cũng có thể dùng để giám sát những kẻ làm hại người Triệu gia.
Đại trận búp bê bản thân đối với hắn ảnh hưởng không lớn, nhưng hắn không muốn bị người bày trận phát hiện sớm như vậy —— thiếu niên đi giày vải đỏ chuyên môn chạy tới giám thị hắn đã bị hắn dọa chạy, sau đó hắn cũng dùng nguyền rủa che đậy con chuột nhìn trộm, "Đôi mắt" hẳn là cũng không thể theo dõi được hành trình đêm qua của hắn.
Hắn tin rằng, nếu như lấy được toàn bộ manh mối ở Triệu phủ, tiến độ nhiệm vụ ẩn hẳn là có thể đẩy lên 40%.
Tiến độ 38% hiện tại, hoàn toàn là nhờ vào vật đặc thù của mỗi nhà cùng với thư từ qua lại mà có được, từ đó hắn có thể rút ra tin tức là ——
Những gia chủ phú thương này, mỗi năm đều mượn cơ hội đại thọ của Phong lão gia, đem vật phẩm đặc thù mang đến để Vạn Bàn đại sư "chúc phúc" lại một lần nữa, đồng thời trả một khoản tiền cầu phúc kếch xù. Mà Triệu lão gia lại thân thiết nhất với Vạn Bàn đại sư, có được vinh hạnh đặc biệt, có thể mời Vạn Bàn đại sư về Triệu phủ ở lại một đêm sau khi đại thọ kết thúc.
Các gia tộc bên cạnh có thể không rõ Triệu lão gia mời Vạn Bàn đại sư về làm gì, nhưng Ngu Hạnh đã biết, nếu vật phẩm đặc thù cần bảo dưỡng mỗi năm một lần, vậy thì đêm đó chính là lúc Triệu lão gia mời Vạn Bàn đại sư bảo dưỡng đại trận búp bê cầu nắng.
Hắn càng ngày càng chắc chắn, Vạn Bàn đại sư chính là người bày trận, chỉ cần chứng minh thêm rằng kẻ đầu sỏ đứng sau vụ "Đoạt hồn" cũng là Vạn Bàn đại sư, thì có thể liên kết triệt để hai việc này lại với nhau.
Hiện tại vẫn chưa thể khẳng định kẻ làm hai chuyện này là cùng một người, cũng có thể là sư huynh đệ, đối thủ các loại.
Nói tóm lại, thọ yến của Phong lão gia 3 ngày sau, hắn bắt buộc phải đi một chuyến, tận mắt nhìn xem Vạn Bàn đại sư rốt cuộc trông như thế nào.
Ngu Hạnh cắn một miếng bánh bao, nghiêng đầu: "Đến lượt các ngươi."
"À, ngươi nói với hắn đi, ta đi rửa bát đã." Hải Yêu nói với Triệu Mưu một tiếng, đem bát đũa ăn cháo xong còn lại mang ra hậu viện y quán rửa sạch, sau đó lại mang trả cho quán cháo.
Đây là lần đầu tiên Hải Yêu nhìn thấy bình minh sau khi đến thế giới hiện thực, cùng với những người cổ đại đầy khói lửa nhân gian bên ngoài.
Nàng thực sự cảm thấy vô cùng tò mò về điều này, luôn muốn chạy ra ngoài xem.
Triệu Mưu liếc nhìn bóng lưng nàng, cười một tiếng, sau đó nói với Ngu Hạnh: "Trước 8 giờ tối hôm qua, y quán có một nhiệm vụ tiếp đãi bệnh nhân, đến đều là quỷ."
"Những quỷ quái này có kẻ mất đầu, có kẻ gãy tay, bộ dạng thê thảm, hơn nữa toàn bộ đều là vết thương khi còn sống."
"Nếu thật sự là người sống với bộ dạng này đến tìm ta, ta còn chưa chắc có biện pháp, nhưng là quỷ vật thì dễ xử lý hơn nhiều—— "
Ngu Hạnh nghi hoặc: "Năng lực của ngươi hình như không thể hóa thành sợi?"
Nếu là lực lượng nguyền rủa, dễ dàng có thể hóa thành sợi tơ, đem tứ chi của quỷ vật khâu vá lại, nhưng Triệu Mưu dường như không có loại lực lượng này, năng lực xem bói của hắn càng hư vô mờ mịt, còn trừu tượng hơn cả những từ ngữ như nguyền rủa, nhận biết, ý thức.
"Đúng vậy, nhưng Hải Yêu có thể." Triệu Mưu nói, "Nàng có thể chuyển hóa nước thành âm thủy, dùng để làm chỉ khâu, chúng ta cùng nhau đối phó được mấy bệnh nhân, chỉ có bệnh nhân cuối cùng là tương đối khó giải quyết."
"Đó là một tên ăn mày không có nửa thân dưới, cứ thế dùng hai cánh tay bò vào. Hắn muốn bác sĩ giúp hắn khâu lại nửa thân dưới, nhưng lại không nhớ nửa thân dưới đi đâu mất rồi."
Quỷ quái rất cố chấp, có vài con cũng không quá nghe hiểu được lời người nói.
Con bệnh quỷ này chính là chỉ nhớ phải đến khám bệnh, chỉ nhớ mình thiếu mất nửa thân dưới, cứ chấp nhất như vậy muốn Triệu Mưu chữa khỏi cho nó, nhưng nửa thân dưới của nó còn không có ở đây, Triệu Mưu chỉ có thể nói là không có cách chữa.
Sau đó con bệnh quỷ này liền phát điên.
Nó bắt đầu bò loạn khắp phòng, vừa bò vừa tru lên, khóc tang, miệng toàn nói những câu như ‘ta sao lại thảm như vậy a’, Nhị Hồng thử khuyên nó đi nhưng không có tác dụng.
Triệu Mưu cuối cùng đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là "bò lổm ngổm âm u, lúc nhúc vặn vẹo, thét gào".
Ngu Hạnh nghĩ đến hình ảnh đó, liền biết vì sao y quán phải lau dọn lại một lần: "Sau đó thì sao, giải quyết thế nào?"
"Còn có thể giải quyết thế nào nữa, Hải Yêu ném con quỷ đó ra ngoài." Triệu Mưu thở dài.
Thân phận y sư của hắn tương đối quan trọng, có Nhị Hồng ở bên cạnh, tốt nhất là hắn không nên làm ra chuyện gì vượt quá thân phận này.
Nhưng Hải Yêu thì lại tương đối tự do, nàng là một bệnh nhân không biết từ đâu tới, biết một chút thủ đoạn đuổi tà ma cũng rất bình thường đúng không?
"Kỳ thật vốn định giết thẳng con quỷ kia, nhưng sau đó giống như ngươi, phát hiện quỷ không thể giết." Hải Yêu từ bên ngoài y quán trở về, nói tiếp, "Con bệnh quỷ này khi còn sống hẳn là một người đáng thương, nhưng nó kêu quá lớn tiếng, ta thậm chí có thể cảm giác được nó đang hấp dẫn một vài thứ gì đó xung quanh, cho nên chỉ có thể mời nó ngậm miệng lại."
Sau khi khám bệnh buổi tối kết thúc, Nhị Hồng lau sàn một lần.
Không ngoài dự đoán, hắn đối với thủ đoạn mà Hải Yêu thể hiện ra tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ, rất hiếu kỳ hỏi thăm lai lịch của nàng vài câu, nhưng cũng dễ dàng từ chối cho qua.
Sau đó Nhị Hồng kết thúc công việc, đi ra hậu viện y quán gọi cả hai học đồ dậy, ba người cùng nhau rời đi.
Lúc này Triệu Mưu và Hải Yêu mới bắt đầu ra ngoài thăm dò, mục đích của Triệu Mưu rất rõ ràng, hắn muốn đi đến huyện nha của Phong Đầu trấn trước.
Nơi này quỷ dị như vậy, thái độ của quan phủ liền trở nên vô cùng quan trọng, chỉ cần Tri huyện Phong Đầu trấn đem tình hình báo cáo nhanh lên cấp trên, hắn cũng không đến nỗi cả một ngày trời cũng không tìm được tin đồn có quan viên từ nơi khác đến điều tra.
Có thể nói, Phong Đầu trấn giống như một nơi bị vứt bỏ, thế hệ mới sinh ra ở đây... ví dụ như đứa trẻ cỡ tuổi tiểu Ngọc Lan, thậm chí không biết ban đêm bình thường là như thế nào, còn tưởng rằng mọi nơi đều như vậy.
Điều này cho thấy cái trấn này từ trên xuống dưới, đều bị phong bế.
Tại sao không cầu cứu?
Tại sao không di dời?
Nguyên nhân này, có lẽ có thể tìm thấy ở huyện nha.
Hai người đi thẳng đến nha môn, trên đường bị Quỷ Tửu chặn lại, hai người biến thành ba người. Vốn tưởng rằng trong tình huống này nha môn sẽ không có người trực đêm, ai ngờ đến nơi liền kích hoạt quy tắc của nha môn.
Huyện nha thế mà lại do quỷ gác đêm, hơn nữa quy tắc còn rườm rà.
Nơi này ngược lại không có quỷ ảnh thì thầm trên tường, nhưng lại có rất nhiều quỷ vật cùng loại với tiểu Ngọc Lan, bọn họ mặc trang phục quan binh làm bằng giấy, từng tên mặt trắng bệch dữ tợn, canh giữ chặt chẽ huyện nha.
Cũng may năng lực xuyên qua bóng tối của Triệu Nhất Tửu quá hữu dụng.
Lũ quỷ vật canh giữ bên ngoài từng cánh cửa phòng trong huyện nha, Quỷ Tửu liền mang theo bọn họ trực tiếp xuyên qua vào trong phòng. Trong phòng chuột nhắt nhện giăng bò loạn khắp nơi, thỉnh thoảng chuột kêu chít chít hai tiếng, cũng không gây nên sự chú ý của đám quan binh quỷ vật.
Vì vậy bọn họ liền biết, trong phòng phát ra một chút động tĩnh nhỏ thì không sao, những quỷ vật này hẳn là đã bị "khống chế nghiêm ngặt", không thể tự tiện vào phòng.
Triệu Mưu chỉ huy đệ đệ và Hải Yêu, tìm ra hồ sơ thay đổi nhân sự của quan phủ Phong Đầu trấn những năm gần đây.
Sau khi xem xong, ngược lại thu được một vài thông tin hữu ích.
Tri huyện hiện tại họ Trịnh, không phải người địa phương, điểm này Triệu Mưu ban ngày đã tìm hiểu được.
Mà trong hồ sơ ghi lại chi tiết hơn, Trịnh Tri huyện nhậm chức bằng cách cưỡi ngựa đến đây 6 năm trước —— nói chính xác là năm năm rưỡi trước, Tri huyện đời trước đã bỏ mình trong trận lụt, cấp trên liền phái một Tri huyện trẻ tuổi mới vào nghề như vậy tới.
Trịnh Tri huyện đỗ khoa cử vào làm quan 3 năm trước khi đến Phong Đầu trấn, trước đó đã thi đỗ tiểu tam nguyên, về sau tuy không đạt được thành tích kinh diễm như Trạng Nguyên Bảng Nhãn, nhưng cũng coi như đứng đầu. Theo lý thuyết, cho dù bắt đầu làm quan từ tòng thất phẩm, 3 năm cũng nên thăng tiến lên một chút.
Nhưng hắn không thăng quan, ngược lại bị phái đến Phong Đầu trấn, tiếp nhận một nơi mà vào thời điểm đó tuyệt đối là một cục diện rối rắm.
Trịnh Tri huyện đến đây 5 năm, không có chút thành tích nào.
Huyện chí của Phong Đầu trấn do Huyện thừa biên soạn, trong ghi chép bằng văn tự, dường như không có bóng dáng của Trịnh Tri huyện trong mỗi sự kiện xảy ra ở Phong Đầu trấn.
Hay nói cách khác, người này, cùng với thế lực quan gia mà hắn đại diện, cảm giác tồn tại đều yếu đến mức không thể yếu hơn, hoàn toàn bị thế lực bản địa áp chế.
Triệu Mưu nói với Ngu Hạnh: "Hôm nay ta muốn trọng điểm điều tra vị Tri huyện này, cảm giác tồn tại của hắn yếu đến mức như người chết vậy, ta thật sự không chắc chắn hắn nhất định còn sống."
Ngu Hạnh gật đầu.
Tình hình hôm nay đã bị hắn đảo loạn, Vương gia gia chủ tử vong, còn có một thi thể Vương Nhị mặt rỗ bị kéo ra đường cái, theo lý thuyết cả hai việc này đều đã bị người phát hiện.
Chỉ là hai bên cách y quán đều có chút khoảng cách, cho nên tin tức chưa truyền đến bên này.
Tóm lại, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trịnh Tri huyện dù sao cũng nên lộ mặt rồi chứ?
Triệu Mưu liền nói tiếp.
Bọn họ gặp tiểu Ngọc Lan trong huyện nha, tiểu cô nương này cũng không tầm thường, cứ thế đi theo chui vào, lại không hề bị đám quan binh quỷ phát hiện.
Ngu Hạnh nghĩ, đây có lẽ là công lao của buff người đưa tin mà tiểu Ngọc Lan mang theo, có thể giảm 70% nguy cơ bị phát hiện cơ mà.
...Tóm lại, đội ngũ của Triệu Mưu tiếp tục mở rộng, biến thành 3 người một quỷ, bọn họ tìm một vòng trong huyện nha, xác định không có ai ngủ lại ở huyện nha.
Sau khi ra khỏi huyện nha, bọn họ lại chạy một lượt các địa điểm đặc thù của Phong Đầu trấn, ví dụ như quảng trường phía đông trấn, kỹ viện ẩn trong khu dân cư, sòng bạc, còn gặp một phiên chợ quỷ đang mở.
Bọn họ trà trộn vào xem, đó là chợ quỷ thật sự, bên trong bất kể là người bán hay du khách, thuần một sắc là hồn thể, thỉnh thoảng có hai ba con quỷ vật toàn thân nhỏ nước, khí tức hung sát vượt xa những con quỷ khác, ngay cả tiểu Ngọc Lan cũng phải tránh đi.
"Chờ một chút, các ngươi còn vào kỹ viện?" Lực chú ý của Ngu Hạnh đã bị hấp dẫn đi.
Hắn biết, những nữ tính kiếm sống trong kỹ viện về cơ bản đều không nhà để về, bán thân cho chủ kỹ viện, cho nên đây vừa là nơi làm việc của các nàng, cũng là nhà của các nàng.
Đi vào ban đêm, chắc chắn sẽ gặp người.
Triệu Mưu nói: "...Người đều ngủ rồi, chúng ta đi muộn, A Tửu liếc nhìn qua từng gian phòng."
Những nữ nhân này ngủ cùng nhau trong phòng.
Các nàng không có phòng riêng, cũng không có giường, buổi tối chỉ ngủ trên những tấm chiếu trải trên mặt đất.
Triệu Mưu liền không đi vào, Hải Yêu kéo tiểu Ngọc Lan hiếu kỳ, cũng chờ ở bên ngoài.
Quỷ Tửu thì ngược lại, chẳng kiêng dè chút nào, thuận theo bóng tối lẻn vào, trước tiên che đậy cảm giác của những nữ nhân kia, sau đó mới lật xem trong phòng có phải có manh mối gì không.
Ngày đầu tiên mà, đương nhiên là phải tìm kiếm mọi nơi, vạn nhất nữ nhân nào tiện tay nắm giữ bí mật của khách làng chơi thì sao, vạn nhất khách làng chơi đó lại đúng là nhân vật trọng điểm mà bọn họ muốn điều tra thì sao.
Kết quả là không tìm thấy thông tin hữu dụng, Quỷ Tửu ngược lại thấy không ít vật dụng kỳ quái trong tủ đồ ở những gian phòng này, lúc đi ra mặt đều đen sì, câu đầu tiên là "Mắt ta bẩn rồi".
Ngu Hạnh: "...Thương thay Tửu ca."
Triệu Mưu: "Cũng may, phen lục lọi này của A Tửu không phải hoàn toàn vô ích, trong kỹ viện thật sự có nữ quỷ, vốn đang trốn tránh không muốn gặp chúng ta, kết quả lại cho rằng A Tửu thừa dịp đêm tối ăn hiếp người còn không trả tiền, thậm chí còn ghét bỏ, liền trực tiếp xuất hiện với một mặt đầy lửa giận."
Ngu Hạnh: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận