Trò Chơi Suy Diễn

Chương 359: Lại là một đêm mưa thích hợ...

Trước đây, Dư Hạnh chỉ ghi lại lời khai của Hàn Tâm Di và giao cho ông ấy, nhưng không hề nói cho ông ấy biết những suy đoán hôm nay, khiến ông ấy bất ngờ không phản ứng kịp.



Nếu... Dư Hạnh thực sự là người liên quan, thông qua việc thực hiện ám chỉ cho ông ấy mà đạt được mục đích tham gia vụ án, có thể là để thực hiện một số hành động mờ ám chăng? Hoặc là trong số các nạn nhân có người hắn quen, và hắn đang báo thù cho người đó? Là một cảnh sát hình sự, ông ấy không nên có những nghỉ ngờ thiếu trách nhiệm và không có bằng chứng như vậy, nhưng Dư Hạnh thực sự nằm ngoài dự đoán của ông ấy.



Dưới cái nhìn soi mói của Vu Gia Minh, Cao Trường An bắt đầu nhớ lại những lần tiếp xúc ngắn ngủi với Dư Hạnh trong những ngày qua.



Tuy nhiên, ông ấy phải thừa nhận rằng, trong thời gian tiếp xúc, Dư Hạnh không có bất kỳ hành động nào mang tính ám chỉ, cũng không dẫn dắt bằng lời nói. Với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành điều tra hình sự sau khi tốt nghiệp từ trường cảnh sát, ông ấy vẫn có thể phân biệt được điều này.



“Không có.” Ông ấy trả lời đúng sự thật.



“Vậy thì lý do là gì?” Vu Gia Minh lại hỏi.



Cao Trường An cười khổ một tiếng, có chút phiền muộn vuốt tóc. Hành động này cho thấy chính ông ấy cũng không rõ vấn đề này.



“Có lẽ... Chỉ là một cảm giác mơ hồ thôi, tôi chỉ cảm thấy tuy thằng nhóc này có chút kỳ lạ, nhưng sẽ không đứng về phía đối lập với chúng ta, thậm chí có thể giúp chúng ta. Vì vậy, tôi đã dẫn hắn đến đây.”



Trong phòng thẩm vấn, sau khi Dư Hạnh nói một tràng dài, hắn đang chiêm ngưỡng vẻ mặt của Lưu Bình với vẻ thích thú.



Người đàn ông mà vài ngày trước còn khoe khoang sức mạnh và chuẩn bị ra tay tàn độc với phụ nữ, giờ đây đã bị dọa cho sợ hãi đến mức choáng váng.



Thực ra, dáng vẻ và khí thế của Dư Hạnh lúc này không hề đáng sợ, nhưng trong tâm trí Lưu Bình, hắn ta cảm thấy như bản thân đang bị lột sạch quần áo rồi bị nhìn thấu. Dường như trong ánh mắt của thanh niên trước mặt, hắn ta chỉ là một kẻ thấp kém không có sự riêng tư, thậm chí sau khi bỏ đi lớp vỏ bọc thì không khác gì một con vật sắp bị giết thịt.



“Thế nào, có phải câu chuyện tôi kể rất giàu trí tưởng tượng không?” Dư Hạnh cười hỏi.



“Vâng, đúng vậy... Nhưng cậu nói vậy...” Lưu Bình cố gắng giữ cho cơ thể không run rẩy, cố gắng nói một cách trôi chảy nhưng không thể che giấu sự hoảng loạn, hỏi lắp bắp, “Có bằng chứng không?” Dư Hạnh nhướn mày, dang tay ra như thể rất ngạc nhiên: “Bằng chứng? Tất nhiên là không có. Tùy tiện đoán thì có thể có bằng chứng gì chứ?”



Thật đáng giận.



Ngay cả đội trưởng và phó đội trưởng của đội điều tra hình sự đang tiếp tục quan sát quá trình thẩm vấn của Dư Hạnh cũng cảm thấy hiện giờ Dư Hạnh giống như một tên côn đồ nhỏ đáng bị đánh. Nói hắn không đúng, nhưng hắn lại nói chẳng sao cả. Nói hắn đúng, thì trong lòng lại như có thêm một cục tức. Lưu Bình nghiến răng, dù Dư Hạnh không có bằng chứng, nhưng hắn ta biết chắc bây giờ cảnh sát đang đi tìm bằng chứng.



Trong biển người mênh mông, việc tìm một người không dễ dàng, nhưng nếu có đối tượng cụ thể, với khả năng của đội cảnh sát thì kết quả gần như rõ ràng như ván đã đóng thuyền.



Thấy Lưu Bình lại im lặng, Dư Hạnh nói với giọng nhẹ nhàng: “Có cần tôi kể chuyện tiếp cho anh nghe không? Hay là... Anh thẳng thắn một chút, bổ sung thêm chi tiết, có thể sẽ được giảm án đấy. Anh kiên quyết không chịu khai ra Hàn Chí Dũng, theo tôi thấy, chắc chắn là vì ông ta đã dùng thủ đoạn nào đó để đe dọa anh, khiến anh không dám nói thêm một chữ nào. Nhưng giờ sự việc đã đến mức này, có chống cự nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi..."



Hắn ấn vào tai nghe, vẻ mặt không thay đổi, thì thầm bằng giọng gần như không thể nghe thấy: “Hãy thú nhận đi, rồi cầu nguyện các cảnh sát sẽ bắt được Hàn Chí Dũng trước khi ông ta kịp phản ứng. Nếu không, tôi có thể ám chỉ với Hàn Chí Dũng, cảnh sát chỉ hứa giảm nhẹ án phạt cho anh, thế là anh đã khai hết tất cả. Anh đoán xem, trước khi bị bắt, có khi nào ông ta sẽ tìm cách xử lý anh trước không?”



( mọi người thấy truyện hay thì hãy đề cử ngọc phiếu giúp dịch giả có thêm động lực bạo chương nha )
Bạn cần đăng nhập để bình luận