Trò Chơi Suy Diễn

Chương 469: Địa Ngục Của Alice - Tăng La...

Nhưng điều này không có nghĩa tất cả người trong tuyến Chính Đạo đầu là người lương thiện, biết hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác. Suy diễn giả có thể sống đến phân hoá cấp không ngu như vậy đầu.



Cái gọi là Chính Đạo ấy chẳng qua là một quần thể đã quen với những tội ác trong trận suy diễn và ngoài hiện thực, cuối cùng họ lựa chọn giữ gìn trật tự và thiện ý.



Có những kiểu người nghiêm túc, hơi cổ hủ một chút như Nhậm Nghĩa hay những người khá khôn ngoan trong việc nhảy thoát thân như Tăng Lai thì tất nhiên cũng sẽ có những kẻ cực đoan, “tàn nhẫn độc ác” vì công lý theo định nghĩa trong lòng họ. Tóm lại, không phải cứ suy diễn giả của tuyến Chính Đạo là sẽ không giấu giếm những tội ác.



Tình cờ trận suy diễn trong Địa Ngục Của Alice lại là suy diễn đặc biệt nhằm vào “người” che giấu tội ác trong lòng, điều này khiến một người am hiểu cốt truyện, giỏi âm mưu như Tăng Lai mất đi không gian để phát huy sở trường đặc biệt của mình. Thay vào đó, hắn ta phải gặp những thứ mà hắn ta không hề muốn gặp.



Kẻ Gào Khóc.



Ánh đèn hồng nhạt chiếu rọi lên cánh cửa bị những bụi hoa hồng bao vây xung quanh, tạo cho cánh cửa một màu sắc nguy hiểm và thối nát.



Không biết tại sao Kẻ Gào Khóc lại xuất hiện ở chỗ này, và cả những tiếng đập cửa “bộp bộp bộp bộp” vang liên hồi kia nữa. Tác động từ bên kia cánh cửa khiến nó rung động.



“Cứu tôi với!” Tiếng khóc thê lương như muốn đâm xuyên màng tai, khiến mạch máu nơi thái dương Tăng Lai đập một cách mơ hồ.



Biểu cảm trên khuôn mặt Tăng Lai dần biến mất, vẻ nóng nảy, ảo não, căng thẳng... Tất cả đều bay biến. Khi ánh đèn chiếu rọi lên người hắn ta, những vết cào xước trên làn da màu lúa mì mang một cảm giác huỷ diệt tàn bạo.



Trên cửa có một lỗ mắt mèo. Tăng Lai thở dài, lặng lẽ ngó qua lỗ mắt mèo.



Bên kia cánh cửa, một nữ quỷ với cơ thể đầy máu và nửa cái đầu bị xé toạc đang dùng hết sức lực để há to miệng, phát ra những tiếng hú hét tuyệt vọng.



Cơ thể cô gái vặn vẹo đủ kiểu, có hiện tượng trật xương ở một số khớp, nhìn lướt qua có thể thấy làn da phần khuỷu tay phải của Kẻ Gào Khóc bị đâm thủng bởi một chiếc xương trắng đục.



Trên môi Kẻ Gào Khóc còn vết khâu, nhưng cô ta lại không quan tâm đến nỗi đau đớn khi đôi môi bị xé toạc, việc kéo dài sợi chỉ giúp cô ta có cơ hội há to miệng.



Đây là quỷ vật tương ứng với Tăng Lai, có thể nói tình cảnh hiện giờ của hắn ta là vô cùng nguy hiểm. Bởi vì rõ ràng Kẻ Gào Khóc không phải kiểu có thể tấn công trực tiếp, trông điệu bộ thê thảm kia giống như cô ta sẽ ngã trên nần đất bất cứ lúc nào, nói Tăng Lai chỉ cần tung một quyền cũng đủ hạ gục cô ta cũng không có gì quá. Cô ta sẽ chỉ xuất hiện bên kia cánh cửa, và điều kiện để giết người dựa trên sự lựa chọn của suy diễn giả cạnh cửa. “Tôi biết anh đang ở bên ngoài... Hãy cứu tôi đi được không?” Lần này Kẻ Gào Khóc giống như biết có người đang quan sát cô ta qua lỗ mắt mèo, cô ta ngẩng đầu nhìn Tăng Lai qua tấm kính. Cô ta chỉ nhìn được lỗ nhỏ màu đen, hai hàng nước mắt bằng máu rỉ ra từ hốc mắt chịu thương tổn nặng nề, cất giọng như thể cầu xin: “Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi... Tôi không muốn chất... Tôi không muốn...”



Hơi thở của Tăng Lai như đông cứng, rõ ràng hắn ta biết đây là sức mạnh ma thuật và biến dạng tồn tại trong tòa lâu đài cổ của Alice, nhưng trái tim hắn ta vẫn quặn đau từng cơn, khó chịu, như thể bị ai đó bóp mạnh. Tăng Lai nghiến răng nghiến lợi, quyết không phát ra bất kỳ âm thanh này, chịu đựng cơn đau và không trả lời. Đây thực sự là ngõ cụt.



Tăng Lai vẫn nhớ rõ câu nói của nữ tu hướng dẫn du lịch, khi gặp quỷ vật tương ứng với mình thì bắt buộc phải bỏ chạy, dù có thành công lẫy đạo cụ ra để ứng phó cũng không được.



Vậy nên có lẽ những suy diễn giả khác có thể đưa ra biện pháp chính xác đối phó với Kẻ Gào Khóc, nhưng Tăng Lai thì không. Dù hắn ta có lên tiếng hay im lặng, mở cửa hay không mở cửa, tóm lại hắn ta chọn cách nào cũng sai.



“A a al!! Cứu tôi với!!!” Tiếng kêu nghẹn ngào như vỡ vụn của thiếu nữ giống con dao nhỏ cứa vào màng nhĩ Tăng Lai, đục khoét hết lỗ này tới lỗ khác trong đầu hắn ta, khiến hắn ta phải há miệng thở dốc, lùi về phía sau một bước.



“Anh phải đi à? Khoan đã, anh định bỏ mặc tôi ở đây rồi rời đi một mình đúng không?” Giọng điệu Kẻ Gào Khóc bỗng trở nên hung tợn hơn. Tăng Lai dừng bước, hắn ta biết bây giờ mình không thể quay về con đường cũ được nữa rồi.



Bởi vì đây không còn là Kẻ Gào Khóc trong phiên bản yếu đuối vì bị khâu miệng nữa mà là một Kẻ Gào Khóc phiên bản “hoàn chỉnh” có thể há to miệng. Với Tăng Lai mà nói thì việc chọn rời đi —— Cũng là một lựa chọn sai lầm.



Lựa chọn sai lầm đồng nghĩa với cái chết.



Tăng Lai nhắm mắt, hắn ta không tin một trận suy diễn cấp Đấu Tranh có thể đẩy hắn ta vào thế bất lực, tuyệt vọng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận