Trò Chơi Suy Diễn

Chương 749: Ước Nguyện Xưa (16) - Cắn cậu! (1)

Chó thì chó, hành động vừa rồi của Dư Hạnh đã giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm của trận lụa đỏ trong thời gian ngắn nhất.



Muốn tiếp cận với hỷ đường bên kia thì không thể không đi qua trận lụa đỏ, nhìn qua đã biết đây chắc chắn là do đại sư làm. Quỷ hồn Lưu Tuyết không có khả năng thông đồng làm bậy với đại sư, nhưng nếu đại sư tính toán đến hung tính sau khi chết cộng với việc nàng mất đi lý trí, thì muốn lợi dụng oán hận của nàng là việc rất dễ dàng, trước khi tiến hành bái đường nàng nghiễm nhiên trở thành thủ vệ thiên nhiên cho hắn ta.



Nếu có hạ nhân đui mù nào đó chạy loạn vào đây thì chưa kịp thấy được hỷ đường đã bị những dải tơ lụa mềm mịn hoa lệ này treo cổ đến chết.



Nhưng mà nó chỉ là tương đối, cảm xúc của quỷ hồn không phải là giả, đại sư có thể dễ dàng châm ngòi được nỗi oán giận và phẫn nộ của Lưu Tuyết, thì Dư Hạnh cũng có thể khơi gợi được tình cảm và sự dịu dàng của Lưu Tuyết đối với Tiểu Cận, cũng không quá khó khăn.



Yêu và hận vốn chính là hai loại cảm xúc khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhất.



Dư Hạnh cảm giác được nhịp độ đong đưa của lụa đỏ càng thêm dịu dàng, hắn giơ tay che lại một bên mặt.



Hắn giống như đang đau khổ vậy, đôi mắt hẹp dài đỏ lại, giống như sắp khóc đến nơi rồi.



Mà con mắt phải được che lại bằng bàn tay của hắn lộ ra sự lạnh nhạt cùng với giảo hoạt, tính toán không sai chút nào.



Hắn lẩm bẩm nói: “Tuyết Nhi, không chỉ có ta, chuyện này còn liên lụy đến rất nhiều người, bọn họ cũng đến báo thù.”



“Bản thể của nàng ở trong hỷ đường phải không? Chờ lát nữa ta chắc chắn sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch của đại sư.”



Bên tai hình như truyền đến tiếng khóc nức nở, lại phảng phất như có tiếng cười nhẹ nhàng, vô cùng hỗn tạp. Cho dù bây giờ Lưu Tuyết có thể giữ lại được một phần lý trí nhưng nàng vẫn không thể nghịch chuyển lại những đặc điểm quỷ dị đã bị lây dính.



Lụa đỏ được điều khiển bởi Lưu Tuyết đột nhiên dừng lại, tất cả đều buông thõng xuống, dường như tất cả những gì xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác của Dư Hạnh.



Dư Hạnh tập trung tinh thần, đứng tại chỗ nghiêng tai lắng nghe.



Từ hỷ đường bên kia truyền đến tai hắn tiếng trò chuyện khe khẽ, không bị lụa đỏ quấy nhiễu, hắn miễn cưỡng có thể nghe được rõ ràng.



Giọng nói thong dong của một người phụ nữ, chỉ cần nghe là có thể tưởng được được cái điệu bộ giả vờ thong thả cùng mấy phần kiêu căng: “Ta cảm thấy hình như bên ngoài có người chuyện phải không?”



Trả lời bà ta là giọng của một người đàn ông: “Phải không? Thính giác của phu nhân đúng là linh mẫn mà.”



“Giờ không phải lúc để ngươi trào phúng ta, ta đã đứng ở đây với ngươi rồi thì đương nhiên sẽ không đổi ý giữa đường.”



Phu nhân nói xong câu đó thì giống như đổi đối tượng trò chuyện: “Đã đến giờ rồi, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào, ngươi đi xem bên ngoài có người hay không.”



Môt giọng nữ khác nhàn nhạt đáp lời: “Dạ vâng.”



Ngay sau đó, cảnh cửa hỷ đường bị đẩy ra.



Tiếng bước chân vang lên từ xa, khóe mắt Dư Hạnh thấy lụa đỏ bên trái giật giật, hình như là bời vì tầng tơ lụa ngoài cùng bị người ta vén lên rồi buông lại xuống, tơ lụa mềm mại sượt qua nhau, giống như một phản ứng dây chuyền vậy, nó tạo ra từng làn sóng gợn.



Có người tiến vào trận lụa đỏ.



Hơn nữa người này hình như thật sự định kiểm tra toàn bộ trận lụa đỏ một lượt, dựa theo trình tự Dư Hạnh muốn phán đoán vị trí của đối phương dễ như trở bàn tay, mà cho dù đứng ở đây không phải là hắn thì dựa theo sự dao động của lụa đỏ cũng có thể tránh khỏi sự tuần tra của người này.



Thực sự là một việc dễ dàng.



Dư Hạnh không nhúc nhích, cho đến khi người đến gần chuẩn bị vén dải lụa trước mặt hắn lên hắn mới đưa tay ra, bắt lấy cổ tay của đối phương.



Cổ tay của người này trắng nõn, mảnh mai, bời vì giơ cổ tay của đối phương lên nên Dư Hạnh còn thấy được vết sẹo đã kết vảy ở trong ống tay áo của đối phương.



Lụa đỏ dừng lại ở giữa, đối phương cũng dừng lại, không kêu la cũng không vùng vẫy.



Sau vài giây, Dư Hạnh thả tay ra, đồng thời ra hiệu bằng tay “năm”.



Đối phương dừng lại một chút, ra hiệu lại bằng ngón cái, rồi thu tay lại.



Nếu phải giải thích ý nghĩa của các cử chỉ này, thì có lẽ là.



“Bên ngoài có năm người đến.”



“Đã biết.”



Không sai, người ra ngoài kiểm tra theo lệnh của phu nhân chính là người sống duy nhất trong khu hỷ đường ngoài đại sư và phu nhân, Tiểu Mộng, cũng chính là Tự.



Mặc dù Dư Hạnh và Tự bị ngăn cách bởi một dải lụa, không ai nhìn thấy mặt đối phương, nhưng đều là suy diễn giả, chút ăn ý cơ bản nhất này vẫn phải có.



Tự dự đoán rằng trong thời điểm quan trọng như vậy, nhóm suy diễn giả chắc chắn sẽ đến xem, để đạt đến yêu cầu thăm dò, nên cô ấy mới tìm người trong trận lụa. Đến giai đoạn này rồi cô ấy cần phải truyền đạt thông tin về mình cũng là suy diễn giả cho đồng bọn, như vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất trong tình tiết bái đường này.



Phải biết rằng, có nội ứng hay không, chiến thuật được vạch ra có thể sẽ hoàn toàn khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận