Trò Chơi Suy Diễn

Chương 627: Mộng Yểm (4) - Hành lang (3)

Cả hai không kịp nói gì, dồn hết sức chạy lên tầng năm. Triệu Nho Nho vừa chạy vừa lấy chìa khóa ra, trước khi người bên dưới đuổi kịp tới, cô ấy đã cắm chìa vào ổ khóa, “tạch” một tiếng mở được cánh cửa ra.



"Mau vào đi!" Triệu Nho Nho đẩy Chu Tuyết đang thở hổn hển vào trong rồi cũng bước vào. Khi cửa đóng lại, tiếng bước chân cũng theo sát đến tận cửa!



Chu Tuyết dựa vào cửa, không dám lớn tiếng, chỉ có thể mở to mắt, sợ hãi hỏi trong bóng tối: "Chuyện gì thế... là cái gì vậy?"



Tôi cũng muốn hỏi cô đấy!



Triệu Nho Nho nghĩ thầm, tim đập nhanh, cũng chẳng khá hơn Chu Tuyết là bao, cô ấy ghé mắt nhìn vào mắt mèo để quan sát bên ngoài.



Quả thật có một người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa.



Trong bóng tối mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của nửa thân trên. Từ độ cao của góc nhìn, ước tính có lẽ người đó cao hơn 1m80, dáng người đứng ngoài cửa vai rộng, chân thẳng... Khoan đã?



Dù nhìn thế nào cô ấy cũng cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc.



Triệu Nho Nho nín thở, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bóng người đó.



Bóng người ngoài cửa như đoán được rằng cô ấy đang nhìn qua mắt mèo, bèn mở đèn pin của điện thoại di động. Đột nhiên, một khuôn mặt đang nở nụ cười xuất hiện.



Triệu Nho Nho: "..." Chết tiệt.



Hóa ra là Dư Hạnh.



Một lần nữa hắn làm cô ấy sợ chết khiếp!



Sau đó, cô ấy nhìn thấy Dư Hạnh cúi đầu bấm điện thoại một lúc, rồi đưa màn hình sáng lên áp sát vào mắt mèo.



Đó là giao diện ghi chú của điện thoại.



Triệu Nho Nho phải nheo mắt rất lâu mới có thể đọc được dòng chữ.



[Lợi dụng Chu Tuyết đang sợ hãi, moi hết thông tin ra. Cô kéo dài thời gian với cô ấy, còn tôi lẻn vào nhà cô ấy xem thử.]



Một lát sau, màn hình được thu lại, Dư Hạnh cười nhẹ, giơ tay làm ký hiệu “V” trước ánh sáng với Triệu Nho Nho.



"..." Triệu Nho Nho nhận ra rằng, Dư Hạnh đã cố tình tạo ra sơ hở trong tiếng bước chân rồi sau đó nhanh chóng đuổi theo để tạo ra cảm giác nguy hiểm, tất cả chỉ để giúp cô phá vỡ tâm lý của Chu Tuyết.



Có lẽ ban ngày Dư Hạnh đã tiếp xúc với Chu Tuyết, nhưng vì lý do nào đó, Chu Tuyết vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Dư Hạnh nên Dư Hạnh đã theo cô ấy về tận đến nhà.



Nhưng mà…”V” là cái gì vậy! Cậu nghĩ cậu là người tươi sáng, vui vẻ sao?



Trong khi đó, trong phòng livestream của Triệu Nho Nho, khán giả đều ngỡ ngàng trước những gì họ nhìn thấy.



[Trời ơi, tôi thật sự nghĩ rằng quỷ đến thật rồi.]



[Tôi cũng căng thẳng theo, thế mà lại cho tôi nhìn thấy cái này?]



[Quần còn chưa kịp mặc (*).]



(*) Quần còn chưa kịp mặc: Là câu nói đùa cợt trên mạng xã hội để diễn tả sự mong đợi hay phấn khích quá mức, cùng nghĩa với “Chuẩn bị xong hết rồi mà lại hụt hẫng!”.



[Ai nói Nho Nho đáng sợ nhất? Tôi thấy Hạnh mới đáng sợ nhất.]



[A!]



[Anh ấy nói gì vậy? Thị lực của tôi không được tăng cường nên nhìn không rõ.]



[Hình như Hạnh nói muốn lẻn vào nhà Chu Tuyết nhìn xem, đồng thời nhờ Quẻ Sư giữ chân Chu Tuyết.]







Triệu Nho Nho mặt rời khỏi mắt mèo, giọng run rẩy nói: "Đi rồi... Đó là cái gì vậy? Tại sao nó lại truy đuổi chúng ta? Là đuổi theo mình hay cậu?"



Chu Tuyết run rẩy: “Chắc là mình…”



Triệu Nho Nho không có cho cô ấy cơ hội nghĩ ra cái cớ: "Gần đây cậu xảy ra chuyện gì à? Có muốn báo cảnh sát không?"



Chu Tuyết vội vàng nói: "Không được!"



Triệu Nho Nho đưa tay bật đèn lên, căn phòng đột nhiên trở nên sáng sủa hơn, hai người cũng nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt của nhau.



Triệu Nho Nho nhìn sâu vào mắt Chu Tuyết: "Sao cậu không báo cảnh sát? Mình thấy trên tay hắn ta cầm con dao! Biết đâu hắn ta là một kẻ biến thái, hoặc tệ hơn là một tên sát nhân? Lỡ lần sau hắn ta lại quay lại thì sao!"



"Cảnh sát sẽ không tin đâu, họ sẽ chỉ nói mình bị bệnh tâm thần thôi. Tin mình đi, họ nhất định sẽ nói như vậy." Chu Tuyết dựa vào tường: "Mình còn phải đi làm nữa, nếu chậm trễ thì... "



Triệu Nho Nho nhạy bén nắm bắt được từ khóa: "Lúc này mà cậu còn nghĩ đến công việc, cậu đúng là quá tận tâm rồi."



"Nếu mình không hoàn thành 'Mộng Yểm', chúng sẽ thật sự tìm tới mình..." Chu Tuyết lấy tay che mặt, dưới chân cô ấy, không biết chiếc túi xách đã rơi xuống đất từ lúc nào.



Hiện tại, Triệu Nho Nho không hề sợ hãi chút nào. Sau một phen hoảng sợ, bây giờ cô ấy biết được Dư Hạnh đang ở gần đó, cho dù có quỷ đến thật, cô ấy cũng sẽ không hoàn toàn bất lực, được đồng đội bảo vệ cũng được coi là tự vệ mà. Cô dịu giọng, vỗ nhẹ vào lưng Chu Tuyết, an ủi: "Mình... Mình tin cậu, cậu có thể nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra với cậu không? Nếu cậu chịu đựng một mình thì chỉ dẫn đến kết cục tồi tệ nhất thôi. Thế này nhé, mình sẽ nấu bữa tối, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, được không?”



Nhân vật "Liễu Nho Nho" có mối quan hệ gần gũi hơn so với "Phương Hạnh", lại cùng là nữ nên Chu Tuyết không hề phòng bị gì, sau một hồi suy nghĩ, cô ấy gật đầu: "Được, cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi."







Dư Hạnh dù bận vẫn thản nhiên tắt đèn điện thoại, dựa vào tường nghe lén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận