Trò Chơi Suy Diễn

Chương 228: Kẻ làm công ăn lương trong ...

Khi đó còn quá nhỏ, kinh nghiệm ít, nên mới dễ bị ảnh hưởng cảm xúc như Vậy.



“...” Khúc Hàm Thanh thở dài, ngồi xuống mép giường: “Anh sẽ không nghĩ rằng cửa khách sạn có thể cản được tôi chứ. Tôi đã biết trước tối nay anh sẽ không ngủ yên được nên luôn chú ý đến anh. Đúng như tôi nghĩ, ngay khi nhận thấy cảm xúc của anh có vẻ không ổn định, tôi đã đến ngay.”



“Lúc tôi đến, da anh như sắp nứt ra đến nơi, thậm chí tôi còn thấy được các vết nứt, nhưng cuối cùng vẫn không nứt ra, chúng tự hồi phục.” Cô ấy liếc nhìn Dư Hạnh: “Dĩ nhiên, tôi chỉ kéo áo anh lên xem một chút, không cởi quần nên không biết nửa người dưới của anh có vấn đề gì không, anh có thể tự kiểm tra.”



“..."” Dư Hạnh nhíu mắt, nhìn xuống, quả nhiên thấy chăn đã bị vén lên từ lâu, áo T-shirt cũng nhãn nhúm.



Hắn không sao, không có vấn đề gì, cả phần trên và phần dưới đều ổn.



“Tôi phát hiện ra cô...” Dư Hạnh chỉnh sửa lại quần áo, nhìn Khúc Hàm Thanh thật kỹ: “Sau khi trưởng thành lúc nói chuyện càng ngày càng có phong cách châm chọc người khác.”



Khúc Hàm Thanh thừa nhận một cách thoải mái: “Anh dạy tôi rất tốt."



Sự việc đêm qua không làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Dư Hạnh. Chính bản thân Dư Hạnh cũng từng nói mặc dù trước đây hắn thực sự cảm thấy rất đau khổ nhưng hiện tại hắn không còn là cậu bé yếu đuối của ngày trước nữa.



Sau khi an ủi Khúc Hàm Thanh vài câu, hắn đã đưa Khúc Hàm Thanh về phòng riêng của cô ấy rồi sau đó nằm xuống ởi ngủ tiếp.



Cho đến khi bình minh ngày thứ hai ló dạng, cuộc gọi video trên Wechat của hắn bất ngờ vang lên. Lúc này hắn mới hài lòng ngồi dậy và nhấc máy.



A... Mùa thu luôn giao thoa giữa cái lạnh và cái ấm nhưng hôm nay lại là một ngày ấm áp.



Thật là thoải mái.



Dư Hạnh nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhưng ở khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói từ đầù điện thoại bên kia truyền đến khiến nhiệt độ giảm xuống hẳn một độ.



"Triệu Mưu nói rằng bây giờ năng lực của cậu rất mạnh nên kêu tôi thừa dịp khi cậu chưa lên đến cấp Phân Hóa mà bảo cậu hãy dẫn tôi vượt qua tuyến nhiệm vụ chính." Tính cách lạnh lùng của Triệu Nhất Tửu càng trở nên rõ rệt hơn sau khi hắn ta tham gia vài trò chơi suy diễn. Dư Hạnh nghi ngờ đây không chỉ là khí chất vốn có của Triệu Nhất Tửu mà có thể liên quan đến năng lực bản thân hắn ta.



"Ừ... Tôi cũng không quên chuyện đó đầu." Dư Hạnh đi ra khỏi chiếc giường. Hắn cảm thấy có chút chột dạ với sự nhắc nhở của Triệu Mưu. Lúc đó Dư Hạnh đã đồng ý dẫn Triệu Nhất Tửu lên cấp cao hơn. Nhưng cho đến bây giờ, hắn mới chỉ đã tham gia một trò chơi suy diễn là Địa Ngục Của Alice với Triệu Nhất Tửu và lần đó còn do hệ thống ngẫu nhiên tự động chọn người tham gia.



Quả thực hắn hơi không có trách nhiệm.



Trong khi đó khi thăng lên cấp Phân Hoá thì suy diễn giả đó không thể tham gia trò chơi suy diễn với suy diễn giả ở các cấp độ như sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Có lẽ Triệu Mưu sau khi xem livestream của hắn vào đêm qua rồi cảm thấy nếu Dư Hạnh cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không thể dẫn dắt Triệu Nhất Tửu đi vào tuyến nhiệm vụ chính nên mới thúc giục hắn mau hoàn thành lời hứa. Còn hỏi vì sao Dư Hạnh lại biết được Triệu Mưu đã xem livestream của hắn vào tối qua thì đương nhiên là do hắn đã nhìn thấy tên Triệu Mưu trong bảng khen thưởng sau khi kết thúc buổi livestream.



Nghĩ đến đó, hắn bất chợt nhớ ra hắn đã nhận thêm hơn 4000 điểm suy diễn vào đêm qua: "Cậu đợi tôi một chút. Tôi quên phải xem bảng..." Dư Hạnh lẫy ra mặt nạ nhân cách. Những số liệu khác không thay đổi nhiều chỉ có cột thần phận, dữ liệu đã thay đổi từ [Suy diễn giả trung cấp (2228/3000)] lên thành [Suy diễn giả cao cấp (4152/5000)]. Có thể nói, ít nhất cuộc thi đấu của lính mới đã giúp hắn chỉ còn cách cấp Phân Hoá một bước nữa mà thôi.



Nếu như bây giờ Dư Hạnh không dẫn Triệu Nhất Tửu đi làm tuyến nhiệm vụ chính thì sắp tới hắn thực sự sẽ không thể dẫn theo hắn ta nữa... Không chịu giữ lời hứa không phải là một thói quen tốt. Huống hồ Triệu Mưu đã giúp đỡ Dư Hạnh rất nhiều nên hắn không thể lật lọng được. Bây giờ hắn đang ở trạng thái rất tốt nên Dư Hạnh chủ động hỏi: "Tôi có thể cùng cậu tiến vào trò chơi suy diễn loại tranh đấu để hoàn thành tuyến nhiệm vụ chính. Cậu dự định khi nào bắt đầu?"



"...." Triệu Nhất Tửu im lặng một chút, không biết hắn ta đang suy nghĩ gì. Vài giây sau hắn ta mới trả lời: "Chờ cậu ăn xong bữa sáng thì đi."



Ừ nhỉ. Triệu Nhất Tửu mà không nói đến chuyện ăn sáng thì hắn cũng không cảm thấy gì. Nhưng giờ hắn ta đã nói nên lập tức Dư Hạnh cảm thấy đói.



Thế nhưng tại sao Triệu Nhất Tửu lại biết hắn chưa ăn sáng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận