Trò Chơi Suy Diễn

Chương 163: Cô có thấy nhục nhã không?

Tay trái của York cầm chặt cây thánh giá, không nhúc nhích, tay phải thì rút từ dây lưng ra một con dao ngọt hoa quả, dùng thân thủ linh hoạt kinh người, chém đứt tất cả con rối ở xung quanh mình.



Dư Hạnh đã đoán được thực lực của người này không tầm thường, không ngờ thân thủ lại lợi hại như vậy, e rằng ngoài đời thật cũng không phải một nhân vật đơn giản. Hắn không khỏi phân tâm sự chú ý từ đám con rối để nhìn sang York, bèn thấy York nở một nụ cười bệnh hoạn, thậm chí còn điên cuồng hơn Alex, Susan và bà Brown vốn đã lạnh lùng!



Thật sự rất giống một đống bệnh nhân tâm thần bao vây muốn bắt nạt một bác sĩ mặc áo choàng trắng, nhưng không ngờ bác sĩ này lại bị tâm thần nặng nhất, một khi lộ ra bản chất thật lập tức đè bẹp tất cả bệnh nhân tâm thần.



Hơi thở khùng điên trên người York thật sự khiến người ta run sợ.



York chú ý tới ánh mắt của Dư Hạnh, nhe răng cười toe toét rồi huýt sáo khiêu khích, mà khi con rối bị chém nát rơi xuống đất đang giãy giụa nối lại, cậu ta còn thẳng chân đá bay nó luôn.



Không biết là cố ý hay chỉ là trùng hợp, một mảnh vỡ của con rối bị York đá văng sượt qua má của Alex, cuối cùng đập vào trần nhà, vang âm một tiếng.



Alex liếc nhìn York, có hơi kinh ngạc.



Nhưng hắn ta lập tức nở một nụ cười khinh khỉnh, sờ sờ lên mặt chỗ bị sượt qua, nhìn chằm chằm York bằng ánh mắt tà ác khát máu.



Bấy giờ, Martha mới thất kinh kêu lên: “Không được!” Cô ấy tuyệt vọng, lửa chỉ có thể xua đuổi được con rối, muốn con rối dừng lại thật sự thì chỉ có thể khống chế Angel đang điều khiển con rối, nhưng bọn họ cách cả một binh đoàn con rối, hơn nữa còn có một pháp sư Alex hành động tự do riêng rẽ. Nếu không nhờ cây thánh giá của York có tác dụng vô cùng tốt thì chắc cô ấy đã bị con rối ở gần bắt rồi, đáng sợ.



Ôi, vì sao, vì sao cô ấy chỉ có thể mang theo đạo cụ mà không thể dùng tế phẩm chứt!? Cô ấy đã nhận ra từ lâu, hệ thống hạn chế năng lực của ba người bọn họ theo các cách khác nhau, cô ấy bị hạn chế tế phẩm, York cũng chỉ có thể sử dụng một món tế phẩm, có lẽ bị hạn chế đạo cụ, còn Roy thì càng tệ, hình như từ đầu tới giờ chưa từng dùng bất kỳ một đạo cụ hay tế phẩm nào, rõ ràng là đã bị cấm toàn bộ.



Căng đấy.



Nhìn con rối đông như kiến cỏ thôi mà cô ấy đã tê hết da đầu, chứ đừng nói là con nào con nãy đều có thể xin nhẹ cái mạng nhỏ này của cô ấy. Đây chính là suy diễn ư? Mới chỉ là suy diễn cấp trung bình khá kết hợp thử thách mà đã quái dị vậy rồi, vậy chẳng phải các cấp về sau càng khốc liệt hơn sao!?



Một con rối lọt qua túm lấy cổ chân của Martha, cô ấy vội lùi về sau, đương lúc bối rối nhìn chằm chằm nó không biết có phải là nó đang mở đường cho một đống con rối không thì ngay giây sau một ngọn lửa bùng lên, xua đuổi con rối ở gần nhất đi.



Là Roy.



Martha thở phào: “Cảm ơn anhl” Dư Hạnh thấy cô ấy không có bùa thì kéo cô ấy ra sau, sau đó nhận ra Alex đã bị York thu hút sự chú ý, quanh Angel không có ai bảo vệ, trong mắt hắn lóe lên tia sáng.



“Martha, chú ý tránh né, nhớ lên dây cót.”



Martha ngẩn người, không hiểu Roy đang nói gì.



Song, khi Roy lấy ra hộp âm nhạc của Susan, vội vàng vặn dây cót rồi nhét hộp âm nhạc vào tay cô ấy, cô ấy không khỏi mở to hai mắt. Âm nhạc vang lên, giai điệu dần ca nhẹ nhàng lại tựa như một lưỡi dao cắm vào tim Angel.



Angel đứng hình, như muốn sụp đổ, cô ta hét lên một tiếng, vứt con rối còn chưa hoàn chỉnh trong tay, muốn lùi về sau nhưng lại bị vải lụa trắng từ bốn phương tám hướng xung quanh quấn chặt cơ thể, sợ hãi tới độ quên cả thở.



Cô ta bị khống chế, đám con rối kia lập tức nháo nhác như ruồi mất đầu, rốt cuộc Martha cũng hiểu Roy bảo cô ấy chú ý tránh né là có ý gì. Cô ấy cũng khá thông minh, biết Roy đã nghĩ ra cách thì ôm hộp âm nhạc, không ngừng vặn dây cót, đồng thời nhìn thấy Roy bay lên...



À không phải, chỉ là nhảy lên thôi.



Nhưng vì nhảy một khoảng xa, tốc độ lại nhanh nên trong lòng bé con Martha, cú nhảy này của Roy không khác gì bay, không thể tưởng tượng được cơ chân của người này đã bộc phát sức mạnh cỡ nào.



Mục tiêu của Dư Hạnh là Angel. Hắn nhảy lên, nhân lúc hỗn loạn nhảy xa hai mét, lợi dùng tầm nhìn lợi thế của mình tìm được chỗ đáp đất giữa biển con rối, rồi ngay sau đó lại nhảy vọt, tới thẳng bên cạnh Angel.



Alex nhìn chằm chằm, hắn ta không biết tại sao hộp âm nhạc này lại ở trong tay Roy, vì để giải quyết biến số này, hắn ta đã ép Susan, người sở hữu cái hộp âm nhạc này chết.



Rõ ràng hắn ta tận mắt nhìn thấy Susan chết, tên đáng chết kia đã...
Bạn cần đăng nhập để bình luận