Trò Chơi Suy Diễn

Chương 234: Dưới sông Vong Xuyên (1)

Vì bọn hắn đã quen biết nhau nên cô ta không có gì để nói thêm. Chương Tương Linh nhìn lên thì thấy một cô gái tóc dài dường như không dám nói chuyện với Dư Hạnh mặt lạnh nên đành quay sang tìm người khác.



Trong số hai cô gái còn lại thì cô gái tóc đuôi ngựa và một cô gái cao ráo tóc ngắn cũng có vẻ như đã tạo nhóm từ trước nên hai người không có để ý đến người khác.



Vì vậy Chương Tương Linh chỉ có thể tạo nhóm với người đàn ông chán chường luôn tạo cho người khác một cảm giác "Tôi rất lười, ai đó có thể đưa gối cho tôi không". Không sao cả.



Chương Tương Linh không nghĩ rằng có vấn đề gì. Trong trận đấu này, cô ta chỉ cần xây dựng mỗi quan hệ tốt với một nhóm hoặc hai nhóm khác thì cũng có thể giành chiến thắng.



Cô ta cười vui vẻ với Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu: "Chúc hai người may mắn nhé!"



Dư Hạnh gật gật đầu, biểu hiện thoải mái, học theo giọng điệu của cô ta: "Cô nhớ khi ra ngoài đừng cười nhé !" Chương Tương Linh: "...?" Dường như người này không giống như mình tưởng. Nhanh chóng, tám người đã tạo nhóm xong.



Tại thời điểm khi tất cả suy diễn giả đã xác định xong nhóm, thông báo của hệ thống xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.



[Tuyên bố quy tắc xếp hạng của bảng xếp hạng suy diễn.] [Tám người suy diễn giả sẽ tham gia trò chơi Suy Diên theo cặp, chia thành bốn - nhóm để kiếm điểm suy diễn. Bảng xếp hạng suy diễn tính toán dựa theo tổng điểm suy diễn của cả hai người. Khi kết thúc trò chơi Suy Diễn, nhóm có điểm suy diễn cao nhất sẽ nhận phần thưởng bổ sung còn nhóm có điểm suy diễn thấp nhất sẽ bị xóa sổ.] [Người quản lý gửi đến nhắc nhở: Trong quá trình làm việc nếu nhân viên mà bị giết chết thì quán bar Nhiếp Thanh sẽ không chịu trách nhiệm.] [Bán rượu hoặc hoàn thành yêu cầu của quỷ đều có thể nhận điểm suy diễn. Nghiêm cấm các nhóm suy diễn giả tấn công lẫn nhau bằng bất kỳ hình thức nào. Người vi phạm sẽ bị trừng phạt bởi ác quỷ.]



[Bảng xếp hạng điểm suy diễn thời điểm hiện tại.] 01,04:0



02,07:0



03, 08:0



05,06:0



Người quản lý nhanh chóng nhận ra rằng ít nhất một nửa số người đã đã phớt lờ lời đề nghị của anh ta.



Trong khi người quản lý nhận ra điều đó thì những người suy diễn giả đã tự giới thiệu bản thân mình. Do có quá nhiều quỷ ở địa phương này và không biết liệu quán bar Nhiếp Thanh này thuộc về thế giới hoang đường độc lập hay thế giới hoang đường liên tục. Nếu ở đây là thế giới hoang đường liên tục thì việc suy diễn giả bị nhiều sinh vật quỷ biết tên thì đó không phải là việc tốt. Vì vậy ngoài Chương Tương Linh thì hầu hết mọi người đã tạm thời đặt cho mình một biệt danh. Tất nhiên, Chương Tương Linh cũng không nhất thiết là tên thật của cô ta.



Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu là một nhóm. Bọn hắn tự giới thiệu bản thân mình là A Ngư và Triệu. Trong khi 02 và 07 lần lượt là Lư Sơn và Thịnh Văn, tức là chàng trai trẻ có tuổi tầm hai mươi và cô gái tóc dài. 03, 08 là Chương Tương Linh và Chu Minh.



05, 06 là hai cô gái có mối quan hệ với nhau rất tốt. Cô gái có mái tóc ngắn cao hơn Người quản lý khẽ liếc bọn họ.



Anh ta nhìn vào đồng hồ rồi thở dài một tiếng: "Được rồi. Gần đến giờ rồi, các cô các cậu mau đi làm việc đi. Bất kỳ ai bán được rượu gì hay hoàn thành yêu cầu nào của khách hàng thì tôi sẽ biết hết." "Đúng rồi. Phạm vi công việc của mấy người bao gồm ba phòng trên tầng một của quán bar và một phòng trên tầng hai. Ba phòng ở tầng một có tên lần lượt là vũ trường Hoàng Tuyền, quán rượu Vong Xuyên và quán rượu Bỉ Ngạn. Còn phòng ở trên tầng hai sẽ có tiếng lục lạc để gọi mấy người."



Anh ta lấy ra một cái lục lạc màu vàng nhỏ từ đâu đó rồi không chút do dự mà buộc nó vào cổ tay của mỗi người suy diễn giả.



"Khi khách trong phòng riêng rung lục lạc thì lục lạc ở trên cổ tay của người ở gần căn phòng đó nhất sẽ reo lên." Người quản lý đột nhiên mỉm cười, nụ cười tràn đầy sự u ám...



"Đừng để khách hàng rung lục lạc lần thứ hai. Bọn chúng có thể sẽ trở nên khó chịu đấy."



Chiếc lục lạc được buộc quanh cổ tay và cắm sâu vào da thịt như thể nó là một sinh vật sống. Chỉ trong nháy mắt, sợi dây của chiếc lục lạc dung hợp vào cơ thể và biến thành một vòng tròn màu đỏ giống như hình xăm.



Còn khi nhìn vào chiếc lục lạc thì thấy gần như nó đã nối liền với da thịt nên mỗi lần chiếc lục lạc lay động thì đầu cảm nhận được cảm giác da thịt bị kéo theo một cách nhẹ nhàng.



"Ối.. ." Dư Hạnh tự nhiên thở dài một hơi. Không ai biết hắn đang than thở về điều gì. Sắc mặt của những người khác trở nên khó coi, đặc biệt là nhóm hai cô gái - Tranh Tử và Tiểu Yến. Bọn họ thậm chí hoảng sợ không dám chạm vào cổ tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận