Trò Chơi Suy Diễn

Chương 736: Ước Nguyện Xưa (12) - Tình hình hiện tại (1)

"Chỗ cô ấy đang nằm, là chỗ của cậu đấy." Vẻ mặt của Triệu Nho Nho ẩn sau mái tóc dài rối bù, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh, không hề chớp mắt.



Trong khoảnh khắc, một cảm giác rùng rợn như bao trùm khắp căn phòng nồng nặc mùi máu tanh.



Thật ra, nhiều lúc, điều đáng sợ nhất không phải là những quái vật xa lạ, mà là những người quen thuộc nhất với mình đột nhiên lộ ra bộ mặt thật xa lạ.



Dư Hạnh nghiêng đầu, tìm tư thế ngồi thoải mái hơn, cười nói: "Chỗ của tôi? Chẳng lẽ là bởi vì tôi và Lưu Tuyết có mối quan hệ thân thiết sao? Nói như vậy, ngay từ ngày đầu tiên khi đại sư nhìn thấy tôi, ông ta đã quyết định rồi, cuối cùng tuyệt đối sẽ không để tôi sống sót.”



“Có thể đấy, dù sao thì tôi cũng vì Phương thiếu gia mà thôi.” Triệu Nho Nho nói vài câu rồi yếu ớt dừng lại, dải lụa đỏ trên cổ tay ẩn trong vết máu trên cơ thể, ướt đẫm và dán chặt vào cổ tay trắng ngần.



Dư Hạnh chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu, nếu phu nhân thực sự trở nên kiều diễm hơn vì cái chết của thiếu gia, thì hai thị nữ thân cận của bà ta chắc chắn không thể thoát khỏi liên can.



Vì vậy, cho đến thời điểm hiện tại, Lương ma ma là người thân thật sự đối tốt với Lưu Tuyết, còn bản thân hắn là người Lưu Tuyết thích, trong khi Tiểu Linh do Triệu Nho Nho đóng vai lại có chút liên quan đến Phương thiếu gia. Kết hợp hai yếu tố này, hắn có thể mạnh dạn suy đoán rằng, có lẽ có một số liên kết mờ ám nào đó giữa Tiểu Linh và Phương thiếu gia.



Hai vị trí còn lại, e rằng...



Được dành cho thi thể của Phương thiếu gia và Lưu Tuyết.



Vòng tròn ở giữa Huyết Trận quá nhỏ, trừ khi đặt hai bình tro cốt vào trong đó, nếu không thì không thể chứa được cả Phương thiếu gia và Lưu Tuyết. Nhưng nếu hai người này không nằm trong trận pháp, thì ba vị trí hiện tại đã được xác định hoàn toàn không có ý nghĩa.



Vì vậy, năm vòng tròn trống của Huyết Trận nên được đặt lần lượt là Phương thiếu gia, Triệu Nho Nho, Dư Hạnh, Lương ma ma và Lưu Tuyết.



Dư Hạnh không muốn bận tâm đến việc Triệu Nho Nho làm sao biết được vị trí mà thị nữ phụ trách giặt quần áo nằm là dành cho hắn. Rõ ràng là trạng thái tinh thần hiện tại của Triệu Nho Nho có chút không ổn, đang trong trạng thái tỉnh táo nhưng hành động lại không bình thường.



Hắn nhìn Triệu Nho Nho, hỏi: "Vậy bây giờ cô định làm gì? Cô có cần tôi giúp không?"



“Tôi không thể rời đi. Nếu tôi rời đi, tôi sẽ chết." Triệu Nho Nho hạ mi mắt, nhìn xuống nền nhà còn vương đầy máu chưa khô, duỗi ngón tay trắng bệch gõ nhẹ xuống đất: "Khi trận pháp này được sắp đặt đủ năm vật tế sống, nó sẽ chính thức được kích hoạt, tất cả vật hiến tế sẽ chết ngay lập tức, nhưng trước đó, chỉ cần người đã được chọn, bất kể, bất kể bị thương thế nào, chỉ cần còn ở trong trận pháp là có thể giữ được mạng sống.”



Cô ấy nở nụ cười: "Hạnh, tôi không thể rời khỏi đây cho đến khi mọi chuyện kết thúc."



Dư Hạnh cau mày, luồn tay vào mái tóc dài của cô ấy, nắm lấy cằm của Triệu Nho Nho, ép cô ấy phải ngẩng mặt lên.



Mái tóc dài đen nhánh của cô ấy tự nhiên rẽ sang hai bên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nụ cười trên khoé miệng còn chưa kịp thi lại, trong mắt cô ấy hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.



Dư Hạnh tiến lại gần quan sát cô ấy, dường như muốn giải mã suy nghĩ lúc này của Triệu Nho Nho. Hắn nhìn chằm chằm cô ấy một hồi lâu, cuối cùng nói: “Triệu Nho Nho, trận pháp này có phải ảnh hưởng đến tinh thần của người ta hay không?"



Câu hỏi dừng lại giữa chừng.



Bởi vì ngoài cửa có tiếng động nhẹ vang lên.



Dường như có ai đó đang đến đây.



Phản ứng đầu tiên của Dư Hạnh là, do hắn bước vào đây, nên cánh cửa căn phòng vốn phải khóa lại bây giờ đã mở ra.



Nếu đối phương là người của đại sư, chỉ cần nhìn một cái là biết được có người khác ra vào nơi này!



Hắn lập tức im lặng, đứng dậy, né tránh vết máu dưới chân rồi đi đến bên cửa sổ, mở một khe nhỏ, rồi trốn sau chiếc tủ duy nhất trong phòng có thể che chắn người.



Chiếc tủ này thẳng đứng, được đặt ở góc tường, tạo thành một khoảng không gian hình tam giác cân với hai bức tường vuông góc.



Vừa nhìn thấy vết máu trên các góc tủ, hắn biết ngay tủ không thể di chuyển được, nếu không vết máu trên mặt đất sẽ bị xê dịch. Vì vậy, hắn trực tiếp mượn đà từ chiếc tủ, nhẹ nhàng trèo lên, cẩn thận lách người vào không gian nhỏ từ phía trên.



Như vậy, nhìn từ bên ngoài, khó có thể tưởng tượng được rằng bên trong này có người đang ẩn nấp.



Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Dư Hạnh dựa vào tường, nghe tiếng cửa mở ra rồi lại đóng vào, sau đó giọng nói tức giận của cô gái vang lên.



"Có người đã vào đây! Này, người đó là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận