Trò Chơi Suy Diễn

Chương 557: Tang Lễ (2) - Dâng hương (1)

Bị người giấy dọa sợ thêm một lần nữa, Chu Tuyết trông có vẻ mệt mỏi: “Chuyện là như vậy, anh đẹp trai, anh thật sự gặp phải vận xui rồi. Ừm... Anh đừng quá tuyệt vọng nhé, nếu đã vào đây rồi, hãy tự điều chỉnh tâm trạng một chút, thay vì tuyệt vọng, hãy cố gắng chung tay tìm lối ra.”



Dư Hạnh gật đầu đồng tình: “Cô nói đúng. Những ngày qua, mọi người có ý tưởng gì về việc tìm lối ra không?” “Chỉ có đường ra phía cuối ngõ thôi, mặc dù chúng tôi không biết liệu có lối ra nào ở đây không... Nhưng không thể từ bỏ hy vọng được, đúng không?” Chu Tuyết hơi chán nản, nhưng khi nhìn sang những người khác đang sa sút tỉnh thần, những người bị thương hay đã tàn tật, rõ ràng họ cần sự hỗ trợ về mặt tỉnh thần.



Cô ấy dừng lại một chút, rồi nói: “Tôi đã định lợi dụng chút sức lực còn lại để đi kiểm tra ở cuối ngõ, nhưng càng đi về phía đó, năng lực cảm ứng của người giấy càng mạnh. Chỉ cần phát ra một chút tiếng động là nó sẽ xuất hiện, tôi đã thử hai lần mà không thành công, hiện tại không dám đi nữa, quá đáng sợ.”



Dư Hạnh thấy Chu Tuyết có vẻ không tập trung, cho rằng có lẽ cô ấy đang nhớ lại trải nghiệm khi trốn tránh người giấy ở khoảng cách gần, thế là an ủi vài câu rồi hỏi: “Tất cả mọi người trong con hẻm đầu ở đây hết rồi sao?”



“Có lẽ vậy, tất cả những người tôi thấy đầu ở đây.” Chu Tuyết trả lời.



Nghe câu trả lời của cô ấy, Dư Hạnh nheo mắt lại.



Thật kỳ lạ, chả nhẽ Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho không có ở đây sao? Chuyện này không thể xảy ra, trong một cuộc suy diễn theo đội, chắc chắn đội của họ sẽ không bị tách ra ngay khi mới ở giai đoạn một.



Hắn suy nghĩ một chút, rồi bịa ra một câu chuyện: “Nhưng trước khi tôi đến, tôi đã gặp một ông lão, ông ta nói còn hai người trẻ tuổi đã vào đây.”



Chu Tuyết mở to mắt: “Hả?” Cô ấy nhớ lại một chút rồi lắc đầu: “Tôi không gặp họ. Khi tôi vào đây, có bảy người đã đến trước, tôi dẫn họ trốn, và anh là người cuối cùng.” Trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác buồn bã: “Con ngõ quái quỷ này dài ngoằn ngoèo, không có lối đi nào khác, tôi đã mò mẫm đến cuối ngõ rồi cũng không thấy ai. Nếu thực sự còn hai người, có lẽ đã...”



“Không, chắc chắn họ chưa chết.” Dư Hạnh chỉ muốn nói, trước đây cô không thấy, vì Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho vẫn chưa vào.



Và bây giờ, có thể hai người họ đã đến cuối ngõ khi đang vào diễn biến suy diễn, nghĩa là, khu vực cuối ngõ chắc chắn có vùng an toàn và có cả cốt truyện.



“Họ là bạn của tôi, tôi phải đi tìm họ.” Dư Hạnh nói xong đứng dậy, có vẻ như định ra khỏi cửa hàng quan tài.



Chu Tuyết vội vàng kéo hắn lại: “Chờ đã... Anh chắc chắn muốn đi một mình tìm bạn sao? Người giấy đang ở phía đó đó! Anh không sợ à? Hơn nữa... Anh có biết cách tìm lối ra không?”



Bình thường cô ấy cũng không phải là người nhát gan, nhưng khi đến gần người giấy một chút thì đã sợ đến mức gần như ngất xỉu. Có thể nói rằng, dù quỷ trong các sản phẩm giải trí hay tiểu thuyết có đáng sợ đến đâu, cũng không kích thích bằng cảm giác đối mặt với một con quỷ thực sự. Chàng trai trẻ này trông cũng khoảng tuổi cô ấy, vậy mà dám đi một mình sao?



Dư Hạnh nhẹ nhàng gỡ tay Chu Tuyết ra khỏi cánh tay mình, hứa hẹn: “Tôi tin chúng ta có thể ra ngoài được, nhưng bạn bè của tôi rất quan trọng với tôi. Tôi phải tìm được họ trước thì mới có thể yên tâm.”



Hắn nhìn những người dân thường không dám lên tiếng, rồi nói với Chu Tuyết: “Tôi sẽ đi tìm người, còn cô hãy tiếp tục giữ họ an toàn, đừng để họ bị thương thêm nữa.” Ở góc phòng, người đàn ông trước đó định cứng rắn đối phó với người giấy giờ đang quấn băng gạc mà Chu Tuyết mang đến quanh cổ, trông thật đáng thương.



Những người khác cũng đã kiệt sức, đang trong tình trạng đói khát và yếu ớt.



Chu Tuyết chỉ có thể nói: “... Được rồi, vậy anh cẩn thận nhé.”



Tạm thời rời khỏi cửa hàng quan tài, Dư Hạnh bước lên con đường bẩn thỉu một lần nữa. Lần này, hắn đã rút kinh nghiệm, không thể tùy tiện mở miệng chế giễu trong bối cảnh này, nên hắn im lặng, không phát ra tiếng động nào.



Trong cửa hàng, nói chuyện thế nào cũng không sao, nhưng ra ngoài đường mà phát ra tiếng thì sẽ bị nghe thấy. Điều này không hợp lý với logic thực tế, nhưng trong bối cảnh hoang đường thì mọi thứ đều có thể xảy ra. Tuân theo các quy tắc sẽ giúp hắn tránh được không ít tai họa vô cớ.



Hắn đi men theo những vòng hoa phía bên phải, chạy thẳng đến cuối ngõ.



Vẫn không thấy anh Tửu và Triệu Nho Nho... Dù là vì lý do gì, hắn gần như đã chắc chắn rằng hai người họ đang gần với người giấy hơn, tức là mức độ nguy hiểm của họ sẽ cao hơn.



Dù thế nào, hắn cũng phải nhanh chóng tìm ra họ, một là để tránh cho họ gặp bất trắc, hai là để đuổi kịp tiến độ.



Con hẻm dài vắng lặng, Dư Hạnh chú ý đến xung quanh, đồng thời bước đi nhẹ nhàng, kiểm soát bản thân để gần như không phát ra một chút tiếng bước chân nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận