Trò Chơi Suy Diễn

Chương 141: Dư Hạnh phân tích (3)

"Đừng làm rùa rụt cổ, bức tranh trong phòng cô trông như thế nào?" Dư Hạnh một tay rút gối ra, nhất định muốn Martha lộ mặt.



Thật bất ngờ khuôn mặt của Martha không đỏ, cô ấy xoa xoa cặp má bánh bao, lập tức trở lại bình thường, rõ ràng không liên quan tới thần phận tài xế già vừa rồi: "Của tôi choàng một chiếc áo mỏng, bóng lưng, nữ. Dù sao cũng không có sức hấp dẫn với tôi, tôi dán cho cô ta vài tấm bùa trấn áp, sau đó không quan tâm nữa.” "Ừm, đúng rồi.” Dư Hạnh trả gối cho cô ấy, khóe miệng nở một nụ cười thoải mái: "Tranh sơn dầu trong biệt thự chia thành hai loại, một loại là tranh có họa tiết độc đáo để trưng bày ở phòng khách, một loại là tranh chân dung phổ biến hơn trong các biệt thự.”



"Không biết hai người có để ý không, hầu hết những người phụ nữ ngồi trong tranh đều có tóc vàng, giống với bà Brown và Susan.”



"À, nhắc mới nhớ, màu tóc của Alex giống ông Brown, thiên về màu nâu hơn." York nói thêm một cách uể oải. "Đúng thế. Cho nên tôi nghĩ, giả sử bà Brown bị bệnh tâm thần, bí mật ngược đãi ông Brown, mà loại bệnh tâm thần này có tỷ lệ di truyền nhất định, bệnh này đã di truyền cho Susan, cho nên bà Brown đối xử với Susan tốt nhất, không phải vì Susan nhỏ nhất, mà là vì Susan giống bà ta nhất.”



Bất kể là màu tóc, hay là trạng thái tinh thần, đầu giống bà ta nhất.



Suy đoán tổng thể của Dư Hạnh là thế này:



Bà Brown bị bệnh tâm thần rất yêu thương Susan, người giống bà ta, nhưng tình cảm với Angel và Alex thì lại nhạt nhòa.



Ông Brown ban đầu là một họa sĩ, bị vợ đe dọa, dần dần chỉ có thể vẽ vợ và con gái út, cuộc sống như vậy khiến ông ta vô cùng đau khổ.



Một ngày nào đó, bà Brown lại phát bệnh, ông Brown thực sự không thể chịu được nữa, vô tình giết chết bà ta. Kết quả bà Brown biến thành quỷ- một kẻ tâm thần bình thường không hề biết về linh dị, khi chết lại có thể điều khiển người trong các bức tranh. Sau đó, khi thấy "hồn ma" của bà Brown vẫn sống ở nhà và bức tranh của mình "sống", ông Brown vô cùng sợ hãi, ban ngày bị bà Brown nhốt, ban đêm trở thành tên điên chạy loạn khắp nơi.



Điểm này có thể giải thích tại sao khi Dư Hạnh giằng co với ông Brown ở hành lang tầng hai, đèn vừa tắt, ông ta đã sợ hãi kêu lên “Bà ta nghe được!",



Trong lòng ông Brown, vợ mình không chỉ mắc bệnh tâm thần, mà còn không phải là người.



Có lẽ Susan biết tất cả những chuyện này, cô bé không nhiệt tình, cũng không bài xích mẹ mình, bị ông Brown gọi là tiểu quỷ dữ.



Về sau, bà Brown công khai với bên ngoài sự nhiệt tình của gia tộc, thu hút rất nhiều người đến nhà làm khách, rồi lại giết chết họ. Những người đó tuy đã chết nhưng không ý thức được mình đã chết, còn sinh hoạt trên thị trấn với cơ thể đã chết.



E rằng Lucia cũng bị giết lúc tới gia tộc Brown điều tra. Thái độ của Alex và Angel với chuyện này như thế nào tạm thời không biết, thiếu thông tin. Nhưng xem xét đến việc người trong tranh sợ hãi con rối, có lẽ Angel cũng không còn sống. Rất có thể sau khi bị giết, cô ta cũng biến thành quỷ, dùng con rối có thể khống chế người trong tranh để chống lại bà Brown.



Nghe Dư Hạnh phân tích một phen, Martha nghĩ ngợi, thấy quả thật rất logic, không khỏi tin tám chín phần.



York không tiếc lời khen Dư Hạnh: "Lợi hại, không hổ là thám tử Roy. Còn một vấn đề cuối cùng, chắc là liên quan đến Angel phải không?" "Oa, đoán đúng rồi, thật không hổ là thầy trừ tà York, không cần suy nghĩ cũng thông minh như vậy!" Dư Hạnh dùng giọng điệu ngạc nhiên, ngay tại chỗ cho York biết cái gì mới gọi là khoa trương.



Martha cười thành tiếng. "Vấn đề thứ năm, bất kể Angel còn sống hay đã chết, cô ta đầu nên ở trong biệt thự mới đúng, nhưng khi tôi vào phòng cô ta lại phát hiện căn phòng đó ít nhất một tháng không có người ở, vậy cô ta đã đi đâu? Hơn nữa, cũng là con gái của bà Brown, liệu cô ta có mắc bệnh tâm thần không?"



Đột nhiên, có người gõ cửa phòng York.



Ba người lập tức im lặng, quay sang nhìn nhau, trong mắt đều lộ sự nghi vấn.



Là ai?



Người và quỷ trong biệt thự không phải đầu đi ngủ rồi sao?



"Mẹ nó, chẳng lẽ con quỷ nào muốn hại tôi?" York đứng dậy, không chút do dự mở cửa cho đối phương.



Đèn trong phòng khách đã tắt, ngoài cửa là cô bé tóc vàng Susan, trong đôi mắt to màu hổ phách ngập nước lộ ra cảm xúc không thể nắm bắt, tóm lại không phải thứ gì tốt, khiến người ta có hơi sợ hãi.



Cô bé chớp chớp đôi mắt, giống như hai viên ngọc đang đóng mở.



"Anh York, anh Roy, còn có Martha...” Khuôn mặt dễ thương của Susan xuất hiện nụ cười, giọng nói giòn tan: "Mọi người đang chơi gì vậy, có thể cho tôi chơi với được không?"



York cúi đầu.



Chỉ thấy tay trái Susan cầm hộp nhạc của mình, tay phải cầm... một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận