Trò Chơi Suy Diễn

Chương 673: Mộng Yểm (22) - Người hầu (4)

Phải nói thật, bây giờ hắn ta không muốn để Dư Hạnh và Linh Nhân ở trong cùng một không gian có thể trò chuyện với nhau chút nào. Hắn tavẫn chưa thổ lộ điều gì, cảm thấy có chút thiếu tự tin.



Nhưng khi hắn ta thực sự cần sự giúp đỡ, sự kích hoạt của nhiệm vụ phụ đồng nghĩa với việc, sự giúp đỡ đã đến.



Sau khi nhiệm vụ phụ được công bố, bầu không khí trong Phương phủ dường như đã lặng lẽ thay đổi.



Chu Tuyết lẽo đẽo theo sát bên cạnh Triệu Nhất Tửu, đột nhiên nắm lấy cổ tay phải của hắn ta, đây là vị trí hiếm hoi trên toàn thân hắn ta không bị thương.



Triệu Nhất Tửu liếc mắt nhìn cô ấy một cái, khiến Chu Tuyết sợ đến run lên: “Đừng nhìn tôi, tôi sợ lắm… Anh nhìn xem phía trước kia là gì thế?"



Phía sau cổng vòm của sân, có thứ gì đó màu trắng đang nhẹ nhàng đong đưa, gió thổi qua, trông cũng khá bay bổng.



Triệu Nhất Tửu nhìn theo hướng của cô ấy, hơi híp mắt trái lại, quan sát một lúc rồi nói: “Hình như là vạt áo.”



Sao chỗ này lại có người được?



Là Dư Hạnh hoặc Triệu Nho sao?



Triệu Nhất Tửu không chắc chắn lắm, bởi vì ngoài cổng sân ra, những nơi khác cũng lờ mờ truyền đến âm thanh.



Hắn ta cẩn thận lắng nghe, quả thật có nghe thấy tiếng người giữa khoảng trống của những lá cây và gió thoang thoảng.



“Có người… Xâm nhập…”



“Bắt được… Đại sư nói…”



“Mau đi xem… Đừng để… Chạy thoát…”



Là người hầu sao??



Nhiệm vụ phụ vừa mở ra, trong Phương phủ chết chóc này lại có thêm những thứ có ý thức khác?



Triệu Nhất Tửu hạ giọng, kéo Chu Tuyết vào căn nhà gần đó nhất: “Trốn vào đây!”



Ngôi nhà gần nhất là phòng của người hầu, bên trong truyền ra tiếng bước chân của ai đó.



Hắn ta đặt Chu Tuyết ở dưới cửa sổ, mấp máy môi: “Tôi đi thử xem người bên trong thế nào, cô đừng chạy lung tung, một phút sau nếu tôi gọi cô vào thì vào, nếu không tôi sẽ ra dẫn cô đi.”



Chu Tuyết ngồi xổm xuống, không dám phản kháng, mặc bộ hỷ phục màu đỏ rực ngoan ngoãn gật đầu.



Triệu Nhất Tửu lặng lẽ mò vào trong phòng.



Phòng này hắn ta đã đến nhiều lần, cửa đang mở, lúc trước khi tìm kiếm manh mối ở đây, hắn ta đã bị Linh Nhân phát hiện, vội vã rời đi nên cửa cũng không đóng.



Hắn ta luồn qua khe cửa, dựa vào những vật dụng lớn trong nhà để che chắn, lần mò theo hướng phát ra âm thanh, nhanh chóng nhìn thấy hai người hầu mặc trang phục màu khác nhau.



Hai người hầu đều là nam, đang chơi xúc xắc, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khúc khích.



Một trong số họ vỗ tay xuống bàn, phát ra tiếng động trầm đục, đắc ý nói: “Cậu lại thua rồi! Chịu thua đi, lần này cậu phải đi lùng bắt kẻ xâm nhập, tôi phải ngủ một giấc thật ngon mới được!"



Người còn lại rõ ràng không muốn chút nào: “Khốn kiếp… Chỉ có cái lão đại sư đó mới bày trò, ngày nào cũng kêu có người xâm nhập, từ khi hắn ta đến, phủ của chúng ta có ngày nào yên ổn đâu?”



“Suỵt… Nhỏ tiếng thôi, nghe nói trước đây thiếu gia bị bệnh đều là do hắn ta chữa khỏi, hơn nữa phu nhân rất coi trọng hắn ta, cậu đừng phàn nàn nữa, đây không phải là chuyện mà người hầu chúng ta có thể nói đâu."



Nghe qua thì đoạn đối thoại này có vẻ rất bình thường, chỉ là người hầu không hài lòng với một người ngoài vừa vào phủ đã được trọng dụng.



Nhưng nếu nhìn vào mặt của họ, sẽ không còn nghĩ như vậy được nữa.



Dù hai người hầu này đối thoại sinh động, nhưng họ vẫn là loại người không có mặt mà hắn ta nhìn thấy trong linh đường ở giai đoạn đầu tiên!



Các nét mặt mờ ảo đến mức hoàn toàn không thể nhận ra, trông như bị quấn nhiều vòng vải trắng, không có mắt, không có mũi, không có miệng, giọng nói không ngừng phát ra từ lỗ hổng trên cổ họng của họ, trông đặc biệt quái dị.



Triệu Nhất Tửu lạnh lùng nhìn bọn họ, nghĩ đến thân phận của mình, bước ra từ phía sau tủ gỗ nơi đang ẩn nấp, đi thẳng đến chỗ họ.



“Thiếu gia!” Hai người kinh ngạc, vội vàng đứng lên khỏi ghế, không biết trong mắt họ Triệu Nhất Tửu trông như thế nào, nói chung, họ tạm thời không tỏ ra gì là khác thường.



“Hai người đang nói gì đấy?” Triệu Nhất Tửu lạnh lùng hỏi.



Hai người hầu có vẻ như bị giật mình, người thắng cược vẫy tay, cúi người thật thấp: “Không, không có, thiếu gia, chúng tôi không nói gì cả!”



“Hai người đang bàn tán về bệnh của tôi sao?" Phương tiểu thiếu gia từ nhỏ đã yếu đuối, rất ghét người khác nói hắn ta là đồ vô dụng, nên không thích người khác nhắc đến chuyện này, điều này đã được viết trong thông tin về vai diễn của Triệu Nhất Tửu.



Người hầu khua môi múa mép bị chính chủ nghe thấy, khuôn mặt trắng toát cứng rắn nhăn nhúm lại một chút biểu cảm: “Thiếu gia, xin lỗi…”



“Hai người còn nói xấu đại sư nữa.” Triệu Nhất Tửu nói tiếp.



Vừa nghe lời này, người hầu càng thêm hoảng loạn, họ nói: “Ôi thiếu gia ơi, ngài tuyệt đối đừng đi tố cáo nhé, nếu để phu nhân và đại sư biết được, chúng tôi sẽ mất mạng đấy! Chúng tôi lập tức đi bắt kẻ xâm nhập, đi ngay đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận