Trò Chơi Suy Diễn

Chương 440: Địa ngục của Alice - Che giấ...

Bỏ qua con dao tế phẩm đã từng cắt cổ vài người mà cô ta giấu trong tay, những lời cô ta nói quả thật rất hợp tình hợp lý.



Trước những quy tắc ấy, dù là lựa chọn đối đầu hay hợp tác, đầu sẽ có cơ hội sống sót. “Keng.”



Một âm thanh nhỏ vang lên. Hàn Tâm Di khựng lại, chăm chú nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, trông thấy một bức tượng có cánh to lớn, vững chãi.



Bức tượng này mang hình dáng của một người đàn ông, dường như mang hơi hướng thần thoại, nửa người trên của anh ta lõa lồ, đôi cánh lớn như cánh đại bàng xòe rộng sau lưng, che đi một khoảng không gian rất lớn.



Trong mắt cô ta xuất hiện sự hưng phấn khó tả, nhưng giọng nói vẫn y như ban nãy, cô ta ân cần hỏi: “Là bạn đó sao? Hy vọng bạn có thể suy nghĩ về lời tôi vừa nói, nhân lúc những người khác còn chưa tới, chúng ta thương lượng xem nên làm sao để bình an vượt qua nhiệm vụ lần này nhé!” Sau một hồi im lặng, một giọng nói điềm tĩnh nhưng cũng không kém phần cảnh giác vang lên từ phía sau bức tượng: “Được thôi.”



Hai mắt Hàn Tâm Di lóe sáng, giọng nói này... Có vẻ rất giống Hòe.



Cô ta vẫn còn nhớ rõ diện mạo của suy diễn giả siêu sao Hòe này, vẻ ngoài như vậy, khen là hoàn hảo cũng chẳng ngoa, nếu như giết anh ta... Hoàn toàn phù hợp với mắt thẩm mỹ của cô ta, không phải sao?



Rảo bước về phía bức tượng có đôi cánh to rộng kia, khóe môi cô ta càng lúc càng cong lên, cô ta lại tiếp tục tận dụng khả năng thao túng tâm lý của mình: “Tôi qua đó nhé?” “Hy vọng cô sẽ không lật lọng.” Có thể nghe ra được âm thanh kỳ lạ trong giọng nói của người kia, như thể người đang nói có đeo mặt nạ vậy.



“Không đâu, anh cứ tin tôi đi.” Ngoài miệng liên tục trấn an, Hàn Tâm Di vòng qua phía sau bức tượng. Cuối cùng, cô ta trông thấy một cái bóng không thuộc về bức tượng đang in lên mặt đất.



Cô ta không hề do dự mà cầm chắc con dao cắt cổ, tức tốc vung một đường!



Hàn Tâm Di có hiểu biết nhất định về Hòe, Hòe trong video có tính cách kiêu ngạo, chắc chắn không phải loại người gặp chuyện gì cũng âu lo, sợ hãi. Vì thế, nếu trốn đằng sau pho tượng, để tiện cho việc hành động, chắc chắn anh ta sẽ đứng chứ không ngồi! Nhát dao này, cô ta đã tính chính xác vị trí cổ của Hòe dựa vào chiều cao. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù không giết được anh ta trong một kích, thì chắc chắn cũng có thể khiến Hòe bị thương nghiêm trọng. Ấy thế mà... Cô ta lại chém vào không khí.



Không phải kiểu chém hụt do kích thước không như dự đoán, mà là phía sau bức tượng rộng lớn này rỗng tuếch, chẳng có lấy một bóng người!



Hàn Tâm Di khá kinh ngạc, cô ta nhìn xuống dưới đất, điều duy nhất chứng minh từng có ai đó đứng ở đây, chính là con búp bê có mái tóc màu vàng nằm chỏng chơ trên mặt đất. Cái bóng mà cô ta vừa trông thấy chính là của con búp bê này, vậy nên cô ta mới tưởng rằng Hòe trốn đằng sau bức tượng. Nếu không, cô ta cũng không quả quyết vung dao như thế.



Vậy tức là... Thật ra Hòe đã phát hiện ra ý đồ của cô ta, chỉ đang muốn kéo dài thời gian thôi sao?



Hàn Tâm Di cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay quét qua lưỡi dao, vết cứa mỏng dẹt xuất hiện trên làn da trắng trẻo của cô ta, nhưng dường như cô ta chẳng hề phát hiện ra, không để ý chút nào.



Cô ta quyết định dùng ngôn ngữ mạnh mẽ, quả quyết hơn để tìm ra kẻ đang lẩn trốn. Nhưng Hàn Tâm Di còn chưa kịp hé nửa lời, con búp bê nằm trên mặt đất, với mái tóc vàng, váy dài, ngũ quan bằng gạch men, đường nét khuôn mặt mờ ảo, sặc sỡ, đã lên tiếng trước cô ta.



Gương mặt của búp bê mờ ảo không rõ, cảm giác này vô cùng khó tả bằng lời, dường như đôi mắt có thể trông thấy được, những não bộ lại không thể xử lý thông tin. Hàn Tâm Di cảm nhận được bản thân đang bị ai đó nhìn chằm chằm, lông tơ trên người bất giác dựng đứng, Ngay sau đó, trong căn phòng trống trải im ắng, một bài hát tựa như lời khen ngợi vang lên từ trong miệng búp bê, âm thanh mơ hồ, kỳ ảo vang mãi bên tai cô ta.



“La la la... la la... la la la la...” Ngôn ngữ mà nó sử dụng tối nghĩa, khó hiểu, như thể con búp bê này đang hát một khúc nhạc bị cấm nào đó. Không biết có phải ảo giác hay không, giữa những lời ca không thể hiểu nổi ấy, dường như Hàn Tâm Di lại nghe thấy một hai câu chửi tục bằng tiếng Trung.



.. Chắc là ảo giác rồi.



Cô ta nhíu mày, lanh lẹ bịt chặt hai lỗ tai của mình... Quả nhiên, Hòe vốn chẳng hề có ý định hợp tác với cô ta, điều mà Hòe muốn cũng y hệt như cô ta, hoàn thành nhiệm vụ đối địch, đạt được phần thưởng của nhiệm vụ!



Khó trách đối phương không bị mấy lời cô ta nói mê hoặc, nếu đối phương vốn đã có ác ý, vậy thì hiệu quả của việc thao túng tâm lý sẽ giảm nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận