Trò Chơi Suy Diễn

Chương 351: Những câu hỏi thẩm vấn quỷ...

“Cảm ơn.” Bãy giờ Cao Trường An mới châm thuốc rồi rít một hơi thật sâu, sự mệt mỏi thoáng lộ qua giọng nói ông ấy: “Cậu nghĩ thế nào?”



Dư Hạnh im lặng khoảng năm sáu phút gì đó, vào thời khắc mà Cao Trường An nghĩ rằng hắn sẽ từ chối, hắn lên tiếng: “Tôi đồng ý.”



Hắn có thể đồng ý tham gia điều tra mà không hề do dự, bởi như thế hắn sẽ nắm bắt được nguồn thông tin thuận tiện nhất. Chưa kể, hắn có thể tiếp cận với tất cả một cách quang minh chính đại, tuy nhiên, nếu một người đến từ thành phố khác lại tỏ ra nhiệt tình với vụ án cắt cổ chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Dư Hạnh cười thầm trong lòng... Có lẽ Cao Trường An vốn chưa bao giờ xoá tan sự nghi ngờ dành cho hắn.



Hắn đồng ý lời mời từ Cao Trường An, ký tên vào một bản thỏa thuận bảo mật. Thân phận hiện giờ của hắn có lẽ được coi như kẻ chỉ điểm của Cao Trường An, hoặc kẻ chỉ điểm tạm thời. “Vậy giờ tôi cần làm cái gì?” Dư Hạnh hỏi. “Giờ cậu muốn làm gì?” Cao Trường An không đưa ra chỉ thị cho hắn mà hỏi ngược lại với một sự tin tưởng kỳ lạ. Hoặc có thể là đang dò xét hắn.



Dư Hạnh nheo mắt, hắn không hề có biểu hiện gì của sự chột dạ, ngẫm nghĩ, đưa ra một lời đề nghị không nằm ngoài dự đoán của Cao Trường An: “Vậy... Hãy cho tôi gặp Lưu Bình đi.”



Trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp và ngột ngạt, vuông vức, không có bất kỳ món đồ trang trí có màu sắc đẹp đẽ nào tô điểm.



Lưu Bình ngồi trên chiếc ghế lạnh băng với một nét mặt mệt mỏi vô cùng tận, đôi tay bị còng của hắn ta đặt trên mặt bàn với nhiệt độ tương tự khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.



Một chiếc đèn bàn màu trắng được hạ thấp xuống, nó không chiếu thẳng mặt hắn ta nhưng lại mang đến một áp lực khó chịu lan tràn khắp phòng thẩm vấn.



Tiểu Cố mặc đồng phục và một cảnh sát nam cỡ tuổi trung niên ngồi đối diện Lưu Bình. Bấy giờ Tiểu Cố không còn nhẹ nhàng thoải mái như khi ghi chép cho Dư Hạnh nữa, trông anh ấy khá nghiêm túc. Mặc dù Tiểu Cố còn trẻ tuổi nhưng lại toát lên thứ thần thái uy nghiêm khiến người ta phải sợ hãi. “Kết thúc được chưa?” Giọng Lưu Bình hơi khàn, nhưng hắn ta lại không động đến chai nước khoáng đặt trên bàn được chuẩn bị sẵn cho hắn ta. Đó như một tín hiệu cho thấy hắn ta chưa đầu hàng.



“Không thể, anh vẫn chưa nói thật.” Tiểu Cố nói với giọng điệu chắc nịch, nhìn chằm chằm vào Lưu Bình bằng đôi mắt lộ tơ máu. Anh ấy có thể nhìn ra được rằng Lưu Bình đã rất mật. Đó không phải sự mệt mỏi về thể xác, mà là mệt mỏi về tỉnh thần.



Khi một người lâm vào trạng thái bị mệt mỏi về tinh thần, họ sẽ rất khó để có thể tiếp tục diễn xuất một cách hoàn hảo mà không để lộ khuyết điểm gì. Nếu tiếp tục thẩm vấn thêm, chắc chắn lý do thoái thác nghe hoàn mỹ không lỗ hổng kia của Lưu Bình sẽ xuất hiện sơ hở.



Rất nhiều phạm nhân đã từng chơi chiêu này trước đầy, họ lợi dụng phương pháp bẫy ngôn ngữ và cho lời khai nửa giả nửa thật, khiến cảnh sát suy luận sai lầm. Mỗi việc họ nói đầu là sự thật, nhưng khi kết hợp lại, nó lại là một lời nói dối đã được thêu dệt sẵn từ lâu.



Mà những loại tội phạm như vậy sẽ rất khó đối phó, mỗi lần cảnh sát thăm dò những tên tội phạm như vậy phải tốn rất nhiều sức lực. Nhưng Tiểu Cố nhớ ra, Lưu Bình đã quên một chuyện ——



Lưu Bình không nằm trong trường hợp thuộc diện tình nghi nhưng lại không có cơ sở để nghi ngờ, thiếu chứng cứ định tội. Bởi nếu không có chứng cứ, bọn họ chỉ có thể tạm giam giữ người trong hai ngày mà thôi. Nhưng Lưu Bình... Đang phải gánh chứng cứ vô cùng xác thực cho hành vi giết người trên lưng.



Vì thế mà bọn họ có rất nhiều thời gian dầy dưa với Lưu Bình, cho đến khi Lưu Bình không thể che giấu và tiếp tục ngụy trang nữa.



Khó khăn hiện giờ là bên phía cảnh sát đã bắt đầu nôn nóng.



Thêm nữa là đội trưởng Minh cũng bắt đầu áp lực, bọn họ cũng vậy, mà Tiểu Cố cũng thế. Tiểu Cố không hy vọng đội trưởng sẽ bị mất chức chỉ vì bản thân anh ấy và các đồng đội không đủ năng lực, vì thế nên ánh mắt khi anh ấy nhìn Lưu Bình càng ngày càng lạnh lẽo.



“Cho dù cậu có hỏi tôi thêm mười tiếng nữa cũng vậy, tôi không thể nói chuyện mà mình không biết được. Với lại... Các cậu thế này có được coi là đang ép cung tôi không?” Tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng khô khốc của Lưu Bình, cuối cùng thì hắn ta cũng không thể chịu đựng nổi sự im lặng ngột ngạt này, phải chủ động lên tiếng. “Cung cấp nước và đồ ăn đầy đủ cho anh, để anh có thời gian ngủ đủ giấc, hơn nữa chúng tôi cũng không động một cái móng tay vào anh, vậy thử hỏi bức cung ở đâu?” Tiểu Cố nói với điệu bộ thong dong, khẽ chớp mắt: “Anh nói tôi nghe đi, anh tiếp xúc với hung thủ vụ án cắt cổ khi nào? Hung thủ đã nói những gì? Đừng có nhai đi nhai lại mấy lời cũ nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận