Trò Chơi Suy Diễn

Chương 727: Ước Nguyện Xưa (9) - Tự mình quyết định (2)

Dư Hạnh không tỏ vẻ gì, trong lòng đã có suy tính, từ lâu hắn đã phát hiện ra, thị nữ của phu nhân dường như có địa vị rất đặc biệt, bọn họ không cần phải thay đổi bản thân để chiều theo cảm xúc của người khác, phu nhân không trách mắng họ, người khác cũng không thấy lạ.



Sau khi đến gần, hắn phát hiện, sắc mặt của thị nữ này rất xanh xao, trông có chút ốm yếu, đôi môi tái nhợt, làn da cũng xám xịt, không còn được trắng sáng như trước.



Dư Hạnh không nhìn nhiều, hỏi: "Phu nhân thế nào rồi? Lương ma ma có ở trong đó không?"



Thị nữ liếc nhìn hắn, bước sang một bên, nhường lối vào.



"Phu nhân nói, nếu như ngươi tới, thì để ngươi vào." Nàng ta nhìn Lạc Lương, lạnh lùng nói: "Những người khác thì không thể."



Lạc Lương: "..."



Anh ta ngoan ngoãn lùi lại, bắt chước giọng điệu của A Quế: "Tiểu Cận, ngươi vào đi, ta đợi ngươi ở ngoài! Ngươi phải giúp Lương ma ma chăm sóc thật tốt cho phu nhân đấy!"



Vẻ mặt thị nữ dịu đi một chút.



Dư Hạnh suy nghĩ một chút: "Đừng đợi ta, ngươi đi xem thử có chỗ nào cần giúp đỡ gì không, hoặc là tìm ai đó nói chuyện cho khuây khỏa. Ta thấy ngươi cũng buồn chán lắm rồi."



Tìm người nói chuyện là ám chỉ Lạc Lương đi tìm đồng đội. Hắn tin rằng những người có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ chắc chắn sẽ hiểu.



Đúng như dự đoán, Lạc Lương không hề phản đối, đưa mắt nhìn hắn bước vào phòng của phu nhân.



Trong phòng, phu nhân nửa ngồi nửa dựa trên giường uống tổ yến, nhan sắc diễm lệ, hai má hồng hào, chẳng có chút nào giống một người mẹ đang đau buồn vì mất con.



Nhìn thấy hắn vào, phu nhân khẽ mỉm cười, không nói lời nào.



Ngược lại, Lương ma ma chân tình hơn nhiều, bà ấy ngồi trên chiếc ghế mới được mang đến, lặng lẽ lau nước mắt.



Bà ấy là vú nuôi của Phương thiếu gia, bà ấy đã nhìn hắn ta lớn lên từ khi hắn ta còn nhỏ, coi hắn ta như con đẻ của mình.



Kết quả là không ngừng chữa bệnh, dưỡng sức, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không qua khỏi.



"Thiếu gia đọc sách chăm chỉ như vậy, thậm chí còn nói rằng muốn thi đậu vào một trường tốt trong thời đại loạn lạc này, ra ngoài rèn luyện bản thân, năm nay là ngài ấy sẽ có thể tham gia kỳ thi rồi, tại sao lại xảy ra chuyện vào lúc này." Lương ma ma nói với giọng nghẹn ngào, ngay cả tiếng bước chân của Dư Hạnh cũng không nghe thấy. Bà ấy lau nước mắt, nhớ tới phu nhân mới chính là người đau lòng nhất, sao bà ấy có thể khóc trước mặt phu nhân chứ!



Nghĩ đến đây, rốt cuộc Lương ma ma cũng nguôi ngoai nỗi buồn, nhìn thấy Dư Hạnh đứng bên cạnh, có chút ngạc nhiên.



“Lương ma ma, nhi tử của ta thật không dễ dàng, nhưng cả nhà đã cố gắng hết sức rồi. Than ôi, là do nó không có phúc, không thể hưởng những tháng ngày khỏe mạnh.” Phu nhân nói, nửa khuôn mặt bị rèm che đi, từ góc nhìn của Lương ma ma không thể thấy rõ khuôn mặt và biểu cảm của bà ta, nhưng Dư Hạnh có thể thấy rõ rằng bà ta không hề đau buồn chút nào, cái gì mà đau lòng quá độ đến mức ngất xỉu, đều là diễn cho người khác xem.



"Người đã ra đi rồi, ta cũng sẽ cố gắng buông bỏ, Lương ma ma, ngươi không cần lo lắng cho ta đâu." Giọng nói của phu nhân yếu ớt, như thể lúc này sự kiên trì của bà ta đã tiêu hao hết. Bà ta vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, sau đó nói: “Hai ngày nay, việc trong ngoài phủ đều loạn hết cả lên, lão gia vội vã từ ngoại thành trở về, so với ta, chuyện trong nhà vẫn cần ngươi phải quan tâm nhiều hơn.”



Lương ma ma sững người, có chút áy náy nói: “Ta cái gì cũng không giúp được.”



“Không, ngươi có thể.” Phu nhân nhìn Dư Hạnh, đuôi mắt cong lên như hồ ly, trông rất giống với đuôi mắt hơi nhếch lên của Dư Hạnh.



Trong lòng Dư Hạnh khẽ động, hắn cảm thấy không chỉ sắc mặt phu nhân tốt hơn trước, ngay cả dung mạo cũng dường như càng thêm kiều diễm rực rỡ.



Môi không hề tô son nhưng vẫn tự nhiên toát lên màu hồng nhạt đẹp mắt, phu nhân lúc này trông còn đẹp hơn cả lúc trang điểm đậm trước kia, cũng càng thêm kỳ lạ.



Ít nhất là Dư Hạnh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào sau khi con trai chết lại ngày càng trở nên xinh đẹp như vậy. E rằng đằng sau có ẩn chứa một sự thật vô cùng tàn nhẫn.



Phu nhân rốt cục lộ ra vẻ mặt suy sụp mệt mỏi, bà ta chống người lên, thò đầu ra nói với Lương ma ma: “Trong phủ có rất nhiều đồ lặt vặt cần mua, trước giờ đều là ngươi phụ trách, nhưng ta nghĩ ngươi là vú nuôi của thiếu gia, nỗi đau không kém gì ta, tiếp tục nhờ ngươi lo liệu thì thật không nên chút nào, vừa hay Tiểu Cận đến thăm ta. Tiểu Cận.”



Dư Hạnh đáp một tiếng.



Bà ta như thể đang thăm dò ý kiến: “Việc mua sắm lần này giao cho ngươi, ngươi có làm được không?”



Lương ma ma thở dài, tính cách kiêu ngạo của phu nhân gần như đã bị tin dữ mài mòn, nhưng Dư Hạnh lại nhìn thấy một tia âm hiểm trong đó.



Hỏi hắn có thể làm được không? Là đang muốn hỏi, hắn có thể nhân cơ hội này giải quyết Lưu Tuyết không? Cho nên mới không muốn để Lương ma ma đi, dù sao tác dụng của Lương ma ma là giúp hắn dễ dàng làm quen với Lưu Tuyết. Bây giờ, mục đích đã đạt được rồi, Lương ma ma cũng không còn cần thiết nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận