Trò Chơi Suy Diễn

Chương 223: Bể chứa ở trung tâm hòn đảo

"Hả, người giấy của cậu thật sự có thể thay cậu nhìn, nghe, nói chuyện sao?" Dư Hạnh bình tĩnh không để ý đến lời buộc tội, tò mò hỏi: "Thật tiện lợi."



"Á, á, á, tôi đau lòng quá. Ồ, tôi muốn hỏi cậu, bây giờ cậu đã được đưa lên tàu, cậu có thể tìm hiểu cốt truyện tiếp theo không?" Carlos nói với giọng điệu thờ ơ: “Hay là cậu muốn nghỉ ngơi ba ngày? Tôi đã hỏi Yểm, cô ấy nói sao cũng được, chỉ hơi tò mò ở phía trung tâm của hòn đảo 8.0086 || ˆd Dư Hạnh cười nói: “Nếu tò mò thì đi tìm hiểu đi. Trọng tâm của cuộc thi đấu của lính mới không phải là độ khó của cốt truyện, cho nên nếu chúng ta nghiêm túc xem xét, thực chất Đảo Tử Linh vốn dĩ không tạo ra uy hiếp cho suy diễn giả, vì vậy chúng ta có thể coi nó như một trò đùa." Thế là ba suy diễn giả quyết định thả mình thăm dò kịch bản, khiến NPC kinh hồn bạt vía.



Dư Hạnh còn ổn, sau khi trao đổi với người giấy của Carlos vào ngày thứ ba, hắn đã đi khắp con tàu để thu thập lại tài liệu mà Chu Cảnh và đám người nghiên cứu viên thần quái, địa lý học đã tốn công viết lại.



Mà Yểm và Carlos thì đã rời doanh trại, đi dọc theo con đường hướng vào trung tâm hòn đảo lần nữa.



Vì mỗi ngày đều phải xuất phát trừ doanh trại nên không kịp đi tới vùng trung tâm sâu nhất, dẫu sao bọn họ cũng không sợ, thế là quyết định ngủ qua đêm trong rừng, tăng nhanh hiệu suất làm việc.



Võ Nhuận Hạo thì kinh hãi, sau cậu em vợ chụp được nhân viên thí nghiệm mất tích nghi ngờ là do ảnh hưởng của Tử Linh, đến Long Châu và A Bạch khó khăn lắm mới cứu về được cũng lại mất tích.



Lúc này, anh ấy đục kết được một quy tắc mới: Những người từng tiếp xúc với Tử Linh, có xác suất rất cao sẽ bị Tử Linh triệu hồi về trong đảo lần nữa!



Sau khi xác nhận Phương Tiểu Như còn ở trên thuyền, Võ Nhuận Hạo thở phào một hơi, vẫn ổn vẫn ổn. Chắc có lẽ Phương Tiểu Ngư là một trong số ít người may mắn còn lại.



Nhưng anh ấy đã vui mừng quá sớm. Dư Hạnh rất tàn nhẫn, sau một ngày ăn no ngủ kỹ dưới mí mắt Phương Nghiêu, vào rạng sáng ngày thứ tư, hắn bó mật xuống thuyền, tụ hợp với hội Carlos và Yểm.



Người giấy còn ở trên người hắn, hắn cứ như vậy mặc quần áo thể thao và đi giày thể thao thoải mái, đeo một ba một ba lô đựng đồ ăn và công cụ thiết yếu dùng cho dã ngoại sinh tồn, bỏ mặt hai người Phương Nghiêu và Võ Nhuận Hạo lo thối ruột.



Dù sao đây chỉ là trò chơi suy diễn, chị gái anh rể thương Phương Tiểu Ngư vô cùng tận thì cùng không liên quan tới Dư Hạnh.



Tất cả đều là giả.



Chân đạp xuống nần đất ở bờ biển, Dư Hạnh quay đầu nhìn con thuyền lớn, cụp mắt, lặp lại trong lòng: Giả mà thôi. Hắn dựa theo miêu tả của người giấy, đi một con đường tắt đuổi kịp tốc độ của Carlos và Yểm.



Hai người này, cả nam lẫn nữ, thấy hắn sạch sẽ thì rất ghen ti, vừa đi vừa la ó. rất vui vẻ. Càng đến gần trung tâm thì càng nhiều ảo giác, hai ngày nay đã không còn mưa nữa, mây đen tụ lại, mở rộng phạm vi của vòng xoáy.



Đi qua cây lớn và nghĩa địa là những ngôi nhà bỏ hoang, ruộng lúa thấm máu người, bù nhìn bằng xương bằng thịt...



Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm, vào ngày thứ năm, bọn họ lần theo vết tích để lại, đi tới trung tâm hòn đảo.



Cây bụi dần trở nên um tùm, cây bụi xen lẫn cây cao che kín bầu trời, đủ để ngăn cản tầm quét của vệ tỉnh, khiến người ta không thể phát hiện được kiến trúc dưới đó. Nhưng tất cả vẫn bị nhóm người Dư Hạnh phát hiện ra. Ở nơi trung tâm, có một kiến trúc chiếm diện tích chừng hai sân bóng lớn, nhà cửa san sát, các toàn nhà đầu không cao quá ba tầng, còn có chỗ sản xuất lương thực.



Nhưng mà nơi đây đã bị bỏ hoang hoàn toàn, cỏ mọc um tùm, các toà nhà bị bao phủ bởi dây leo không biết tên trông như thường xuân, giữa những kẽ lá, có một loài sinh vật sống duy nhất trên hòn đảo này ngoại trừ những kẻ ngoại lai, đó là bươm bướm. Những con bướm đậu trên tường, Yểm không chú ý đụng vào một dây leo, làm vô số cánh bướm tung bay, bọn chúng bay không xa, chẳng mấy lại đậu xuống lá xanh, im lìm trên một dầy leo khác. Tiếng vỗ cánh làm ba người nổ da gà, người đụng phải và cũng đứng gần nhất là yểm khiếp vía hét lên một câu: “Cmn cái quỷ gì vậy!?”



Dư Hạnh nhíu mày, nếu vừa rồi hắn không nhìn nhầm, vô số cánh bướm kia trông giống như mặt người.



Xem ra cũng không phải thứ tốt lành gì. Sau khi chờ phấn của đàm bướm rơi xuống hết, bọn họ mới chẩn thận gạt dây leo ra, từ từ đi vào kiểm tra.



Có chỗ là ký túc xá, có chỗ lại giống như phòng thí nghiệm, bên trong có rất nhiều bể thủy tỉnh cao bằng người bị vỡ, bên ngoài là một vũng chất lỏng không biết tên đã khô cạn.



Nhìn thấy đống bể thủy tinh này, Dư Hạnh ổi sau cùng biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận