Trò Chơi Suy Diễn

Chương 583: Tang lễ (8) - Âm trạch (2)

Tiếng khóc thảm thiết đến từ hai thứ vật thể kỳ dị này. Hiệu ứng này không kém gì một phiên bản siêu mạnh của đồng hồ báo thức.



Kỳ thực khi ở bên trong toà âm trạch thì suy diễn giả và những người mặc áo màu trắng đều có phong cách quần áo giống như nhau. Nhưng do hơi thở khác biệt nên người nhìn mới có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Ngay lập tức Triệu Nhất Tửu biết rằng hai người kia không phải là con người và dường như bọn họ không nhận ra rằng có một người đang nằm trên giường của mình.



Triệu Nhất Tửu không biết nếu bản thân hắn ta bị phát hiện thì sẽ có hậu quả gì nên hắn ta nhẹ nhàng kéo rèm và cẩn thận không để bóng mình bị phơi bày trước mặt người mặc áo trắng. Sau đó Triệu Nhất Tửu dùng những thứ như đậu phộng, quả táo mà hắn ta tìm thấy trên giường rồi ném vào bình hoa để tạo ra tiếng ồn thu hút sự chú ý của hai người mặc áo trắng. Trong khi đó Triệu Nhất Tửu đã lặng lẽ trốn qua cửa ở phía bên kia.



Triệu Nhất Tửu không có khả năng bói toán hữu ích như Triệu Nho Nho nhưng may mắn là kỹ năng chiến đấu của hắn ta không tệ. Sau khi một hồi đi dạo lung tung thì hắn ta suýt chạm mặt với một số con quỷ đeo khăn trắng che mặt nhưng Triệu Nhất Tửu đã may mắn đã tránh khỏi bọn chúng.



Trong quá trình đó, khi Dư Hạnh được dẫn đến cửa hàng di ảnh thì cùng lúc đó Triệu Nhất Tửu bị quản gia theo dõi. Khi đi ngang qua phòng của quản gia thì hắn ta nhìn thấy một thân ảnh thắt cổ lướt qua. Sau khi bước vào thì tủ quần áo của quản gia bất ngờ mở ra và từ bên trong một bộ quân áo có một cánh tay mầm mại và có chiều dài không hợp lý thò ra.



Ngón tay được sơn màu đỏ rực và có vẻ như đó thứ duy nhất trong căn phòng có màu sắc rõ ràng. Cánh tay tràn đầy ác ý và oán hận không ngừng kéo dài... Kéo dài... Cho đến khi gần như chạm vào chân của Triệu Nhất Tửu rồi đột ngột dừng lại. Bởi vì Triệu Nhất Tửu đã rút ra Chỉ Sắt ra và không chút do dự để đâm thẳng vào cánh tay đó.



Bàn tay rõ ràng thuộc về một phụ nữ hoặc có thể nói là con quỷ nữ. Nó giật mình một chút và dường như biết rằng Triệu Nhất Tửu không phải là đối thủ dễ chơi nên nó chỉ dám run rẩy rồi chỉ tay về phía bàn làm việc của quản gia. Sau đó nó nhanh chóng rút lại về chỗ cũ.



Triệu Nhất Tửu đi theo hướng bàn tay chỉ và tìm thấy một tờ giấy trên bàn. Có vẻ tờ giấy đó là một tờ ghi chú mà quản gia đã vội viết. Trên đó có một danh sách dài bao gồm nhiều tên của nhiều người. Cuối cùng có một ghi chú nhỏ: "Ông chủ nói với những người này không cần quá chu đáo. Bọn họ chỉ là những người có mối quan hệ bình thường với vợ của ông chủ nên chỉ cần thể hiện đúng mức độ uy tín của gia đình chúng ta là đủ."



Lúc này Triệu Nho Nho đã tìm thấy Triệu Nhất Tửu rồi hai người cùng đi đến cái giếng đã cạn nước và gặp phải một con quỷ bàn tính.



Gương mặt của quỷ bàn tính đã thể hiện ra nỗi oán hận vô cùng mãnh liệt. Cơ thể nửa trong suốt bò ra khỏi giếng. Lông mày hơi chau mày nhìn có vẻ như nó đang ở trong trạng thái áp lực mệt mỏi. Trên cơ thể nó có nước bẩn nhỏ giọt xuống tạo thành một vũng nước hôi hám dưới chân.



Quỷ bàn tính cũng không gây nhiều khó khăn cho hai người. Sau khi bọn họ hỏi một số câu hỏi đơn giản về việc tại sao nó lại chết thì nó cũng không chịu nỗi nữa và bằng lòng tiết lộ thông tin quan trọng nhất cho Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho. Tòa nhà này được gọi là âm trạch. Và tính thêm cả con ngõ quỷ ở bên ngoài thì hai nơi này đều là sản phẩm của không gian vặn vẹo và oán hận không tan.



Nói một cách đơn giản thì đó là khi một con quỷ nào đó có oán hận quá nặng kết hợp với một vật dẫn nào đó để tạo ra một không gian linh dị dựa trên sự chấp niệm của con quỷ đó.



Việc cả người sống bị kéo vào đây không hề có xảy ra. Nơi này chỉ kéo linh hồn của bọn họ vào còn cơ thể vẫn ở nơi nào đó ở bên ngoài. Vì vậy nếu sau hai ba ngày mà người bị kéo vào vẫn chưa tìm thấy đường ra thì ngay cả khi không bị giết bởi con quỷ ở đây thì cơ thể ở bên ngoài cũng sẽ khô kiệt vì thiếu thức ăn và nước uống.



Quỷ bàn tính cho hai người biết rằng trong không gian này có một cánh cửa kết nối với bên ngoài. Và chỉ cần có thể bước vào thành công thì người sống sẽ có thể rời đi. Triệu Nho Nho cố gắng truyền đạt những lời của quỷ bàn tính cho Dư Hạnh rồi thở dài buồn bã: "Về cơ bản có thể xác định là mục tiêu ở giai đoạn này chính là tìm cánh cửa để thoát ra. Sau đó khi chúng ta đi ra được bên ngoài thì chính là đến giai đoạn tiếp theo với nhiệm vụ chính là tìm lại cơ thể của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận