Trò Chơi Suy Diễn

Chương 267: Tao không giết người, nhưng...

Bóng đen này đơn độc truyền âm vào tai hắn ta, chẳng qua là do nó tham lam, muốn một mình nuốt chửng hắn ta.



Hơn nữa còn cực kỳ kiêu ngạo, tà ác.



Vậy thì, nó chắc chắn sẽ không ngại khi hắn ta tìm một nơi yên tính, như vậy càng tiện cho nó ăn mảnh hơn.



Cũng thuận tiện cho Triệu Nhất Tửu ra tay.



Tuy nhiên, khi hai bóng đen đi cùng nhau, mục tiêu quá lớn, muốn im lặng gần như không thể.



Triệu Nhất Tửu nắm chặt Chỉ Sát, trong lòng thầm gọi: "Dư Hạnh."



Dường như nghe thấy lời gọi trong lòng hắn ta, một con quỷ áo trắng đúng lúc kinh hãi kêu lên: "Có quỷ áo đỏ đang đánh nhau ở phòng Hoàng Tuyền!"



Đám quỷ ở phòng Vong Xuyên lập tức trở nên hỗn loạn.



Quỷ áo đỏ đánh nhau, chuyện này không tâm thường chút nào, bao nhiêu năm mới thấy một lần!



Sự chú ý của đám quỷ lập tức đầu bị hút vào phòng Hoàng Tuyền, nhưng còn chưa kịp xem náo nhiệt, bọn quỷ lập tức trở nên khiếp sợ vì một luồng khí nguyền rủa kỳ lạ bông nhiên xuất hiện.



Trong nháy mắt, một đám quỷ cấp thấp lập tức bị giết chết, hơn nữa một làn sóng quỷ ở phòng Hoàng Tuyền lại tràn vào đại sảnh Vong Xuyên.



"Giết quỷ rồi, giết quỷ rồi!" "Mau chạy đi!"



"Đừng chen lấn nữa được không, tao sắp bị giãm bẹp rồi..."



Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, không ai chú ý đến Triệu Nhất Tửu và bóng đen một mắt đi theo sau Triệu Nhất Tửu nữa.



Khóe miệng Triệu Nhất Tửu khẽ nhấch, một nụ cười khó thấy hiện lên dưới mặt nạ, không bị ai phát hiện.



Đứng trong bóng tối sau cầu Nại Hà, bóng đen mặt trắng phát ra tiếng cười quái dị. "Mày là một người sống thông minh đấy, tin tao đi, khi chỉ bị một mình tao ăn nuốt, chắc chắn hạnh phúc hơn nhiều so với bị chia nhau an."



Nghe giọng nói, thì có lẽ bóng đen này là một hồn ma nam trẻ tuổi, nó như cái bóng dính sát vào người Triệu Nhất Tửu, bàn tay vuốt ve cổ hắn ta: "Thịt tươi ngon quá..." Triệu Nhất Tửu không tránh né, hắn ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt duy nhất của bóng đen ở khoảng cách gần, mở miệng nói câu đầu tiên với con quỷ kể từ khi bắt đầu hành động, giọng nói chắc nịch: "Mày rất căm thù với người sống."



"Tất nhiên rồi!" Hai mắt bắt bóng đen trợn to, phẫn nộ nói: "Người bình thường chẳng có mùi vị gì cả, còn đồ ngon như mày thì luôn không nghe lời! Tao thấy mày dùng kiếm, mày cũng là kẻ trừ quỷ đúng không?”



Móng tay nó rất sắc nhọn, cơ thể lúc mờ lúc hiện, như cái bóng không thể nắm bắt. "Nhưng trước đây mày cũng là người cơ mà.”



Giọng Triệu Nhất Tửu trong trẻo nhưng cũng rất sắc bén, không có tình người, nhưng lại rất thằng thắn.



Bóng đen sửng sốt một chút, rồi đột nhiên thấp giọng cười rộ lên: "Ha ha ha ha... Đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi không có ai nói với tao là tao từng là người, ha ha ha ha.. Thời gian làm người quá ngắn, tao đã quên từ lâu rồi.”



"Không nhớ thì tốt."



Nghe tiếng cười chế giễu của cái bóng đen, đồng tử của Triệu Nhất Tửu lóe lên màu đỏ thẫm. Khi cái bóng đen thu lại móng tay, hắn ta lập tức lùi lại, móng tay chỉ kịp vạch một vết xước nông trên cổ hắn ta.



Một tiếng cười lạnh thoát ra từ cổ họng, đôi mắt hắn ta hoàn toàn biến thành màu máu. Chỉ Sát tối đen như mực, mang theo bóng đen nặng nề, chém qua với góc độ hiểm hóc: "Tao không giết người, nhưng có thể giết mày."



Nghe số lượng ma quỷ được thống kê bởi đám ma quỷ hỗ trợ, Dư Hạnh hơi nhướng mày.



Đúng là hắn đã bảo Triệu Nhất Tửu chọn đúng thời điểm để thu hoạch điểm số, nhưng con số này vẫn vượt quá dự đoán của hắn.



Phòng Hoàng Tuyên vốn là nơi đông quỷ nhất, không kể đến những bàn riêng, chỉ riêng ghế ngồi đã có hơn mười cái. Bây giờ ma quỷ đều chạy hết, hơn một nửa đã đi đến phòng Vong Xuyên, khiến phòng Vong Xuyên trở nên đông đúc hơn.



Giết ma quỷ dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, rất khó khăn.



Nhưng số lượng ma quỷ quá nhiều cũng mang lại cho Triệu Nhất Tửu cơ hội mượn gió bẻ măng, giống như trong một vở kịch long trọng trên sân khấu, có một kẻ sát nhân mang theo vũ khí lẫn vào đám đồng, dưới sự quan sát của hàng ngàn khán giả rồi giết chết một diễn viên, nhưng khán giả đầu không chú ý ai là người làm điều đó. Phải ra tay khi mọi sự chú ý của các quỷ hồn không tập trung vào mình, rồi lặng lẽ rút lui, tìm kiếm nạn nhân tiếp theo...



Không phải tất cả suy diễn giả làm được điều này.



Dù có đủ tâm lý vững vàng, nhưng nếu không có kỹ năng thân pháp phù hợp, làm chuyện này chỉ có đường chết. Trong ấn tượng của Dư Hạnh, trong số những người mà hắn quen biết, người đáp ứng được điều kiện này, không đến mười người. Khúc Hàm Thanh thì sẽ thực hiện rất dễ dàng, Triệu Nhất Tửu cũng tạm đủ tiêu chuẩn, còn một người trẻ tuổi trong gia đình họ Lạc, rồi cả kẻ từng dùng hoa để lừa hắn, và... Linh nhân.



Còn có chính Dư Hạnh... Nếu cho hắn một vũ khí sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận