Trò Chơi Suy Diễn

Chương 133: Có ai ở trong đó không? (3)

Còn bức tranh sơn dầu thì sao?



Vào ban ngày, bức tranh sơn dầu này rất ngoan, có thế nào cũng không động đậy, thoạt nhìn thì cũng sợ ánh sáng. Nhưng Dư Hạnh không xem nhẹ việc sau khi hắn dùng ga trải giường bọc con rối lại thì tranh sơn dầu bắt đầu công kích.



Hắn cũng không tin quỷ vật có thể chơi trò theo lượt với hắn, từng người từng người lên một. Vậy nên khi nghĩ theo cách khác, tất cả đều hợp lý... Bức tranh sơn dầu có lẽ là sợ con rối!



Ban ngày con rối ở trong phòng, tranh sơn dầu mới không dám động đậy.



Vừa hay sau đó Dư Hạnh còn tách cái đầu của con rối ra, đặt đầu nó đối diện với tranh sơn dầu, tranh sơn dầu càng im lặng như gà.



Mà ngay vừa rồi, hắn bọc con rối lại, tranh sơn dầu mới được giải phóng, bắt đầu quấy phá.



Vậy nên, điểm yếu liên quan đến tranh sơn dầu theo thứ tự có thể là: con rối, dải lụa. Dựa vào điều này mà nói... Trong mắt Dư Hạnh hiện lên vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Hắn đứng dậy tháo khung tranh lồng kính từ trên tường xuống, lại mở tấm ga bọc con rối ra, sau đó thì gói cả khung tranh và con rối vào bên trong.



Tranh sơn dầu: ...



Hắn như cảm nhận được tranh sơn dầu run lên một cái.



"Vậy là được rồi, quả nhiên người một nhà thì vẫn nên ở cùng nhau." Dư Hạnh thắt chặt tấm ga, ném vào một góc hẻo lánh trong phòng, cảm thấy chắc không còn gì phải đề phòng trong căn phòng này nữa.



Vậy còn cái gì có thể đến nữa? Không thể chỉ có hai quỷ vật với điểm yếu rõ ràng như thế tới quấy rối hắn một chút rồi thôi chứ?



Ý nghĩ này vừa nảy ra, hắn lập tức nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra.



Là phòng của vợ chồng nhà Brown.



Trừ hắn, York và Martha ra, người và quỷ trong biệt thự này chắc chắn chưa ngủ, giờ cũng chưa phải giờ đi ngủ. Bà Brown giờ này chắc đang ở tầng một trông con, lúc trò chuyện, Dư Hạnh nghe Susan nói rằng mỗi tối bà Brown đầu ngồi trên ghế bên lò sưởi âm tường, vừa đan áo len vừa kể chuyện cho Susan nghe.



Tiếng mở cửa nhẹ nhàng dễ bị người ta bỏ qua nhưng tiếng ho khan liên tục sau đó không thể không làm người ta xác nhận một sự thật là — Ông Brown lại ra ngoài!



Lần trước ra ngoài là do tiếng gõ cửa của hắn, vậy lần này thì sao? Tiếng hét của nữ quỷ à?



Dư Hạnh rũ mắt nhìn khe cửa, thấy một bóng đen đứng trước cửa, chắn hết phần lớn ánh sáng lọt vào phòng từ khe cửa.



Tiếng ho khan vẫn tiếp diễn nhưng Dư Hạnh trong phòng cứ như đối mặt với ông Brown bên ngoài qua cánh cửa gõ.



Một lát sau, giọng nam khàn khàn truyền từ bên ngoài vào: "Có ai ở trong đó không?"



Dư Hạnh: Có, đã ngủ rồi, chớ làm phiền. Hắn chậm rãi nhẹ nhàng ngồi lại lên giường.



Bà Brown và ông Brown ngủ chung phòng, vì nhà có khách, bữa tối của ông Brown còn mang vào phòng ăn, sao ông ta lại không biết phòng bên cạnh có người ở hay không được?



Hỏi câu này thật thừa thãi, mà chính vì nó thừa thãi nên không thể trả lời, nếu lỡ có điều kiện tử vong thì sao? Giờ hắn không trả lời, nếu sau này bị hỏi, hắn có thể nói là ngủ say quá, không nghe thấy. Lại giằng co thêm một lúc nữa, ông Brown ngoài cửa không hề có ý định rời đi: "Có ai ở trong đó không?"



Vài giây sau, còn đưa tay gõ cửa.



"Cốc cốc."



"Có ai ở trong đó không!" Trong phòng có người, ngoài phòng có máy lặp.



Dư Hạnh cảm thấy ông Brown như con rối, chỉ biết nói một câu, lặp đi lặp lại, nhưng trong thời gian ngắn, hẳn là đối phương không vào được. Vì vậy, Dư Hạnh định yên tâm, thanh thản đi ngủ. Không có ga trải giường, Dư Hạnh thấy hơi khó chịu, hắn dùng chăn quấn mình lại, trong hoàn cảnh người khác nên run lấy bẩy không ngủ được, hắn trùm chăn ngủ say. Giấc ngủ này kéo dài ba tiếng.



Mười một giờ, Dư Hạnh tỉnh lại đúng giờ, thả lỏng đầu óc một chút rồi ngồi dậy.



Điểm thể lực của hắn đã hồi đầy, bây giờ là 100 điểm. Ừm... Con số này nhìn thật dễ chịu.



Điểm sinh mệnh vẫn là 90, có vẻ như nó sẽ không hồi phục khi đi ngủ hay nghỉ ngơi.



Hắn vừa xuống giường, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, một lát sau, giọng York cố ý đè thấp vang lên:



"Roy, cậu có trong đó không?" Giọng này nghe rất quen, Dư Hạnh cảm thấy gần đây chắc chắn đã nghe qua rồi.



Vừa định trả lời "ở đây", giọng nho nhỏ của Martha cũng vang lên: "Anh Roy, mở cửa đi, chúng tôi có chuyện muốn nói!"



Tay định mở cửa dừng lại, mặt Dư Hạnh hiện ra vẻ kỳ lạ. Tiếng bước chân chỉ có một, sao bên ngoài lại có đến hai người?



Trừ khi, một trong số đó vốn đã đứng trước cửa từ trước! ( cầu ngọc phiếu bạo chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận