Trò Chơi Suy Diễn

Chương 311: Chữa trị (2)

Chỉ có một điểm khiến hắn tò mò, là trung tâm ngôi nhà này cung phụng một bức tượng đá nhỏ, bức tượng tóc dài mặc trường sam, nét mặt mơ hồ, hình như trước thân tượng bày một cái đĩa, trên đĩa đựng đồ, nhưng Dư Hạnh không nhìn rõ.



Trong nhà quá tối.



"Ngồi đi.” Bà cốt đốt đèn dầu đặt lên bàn, ánh sáng yếu ớt chiếu vào mặt cô ta, cô ta chỉ vào chiếc ghế gỗ gần đó, ra hiệu cho Dư Hạnh.



Dư Hạnh nghe theo ngồi xuống, bà cốt xoay người đi vào một phòng khác, sau một lúc lâu, cô ta lấy ra một hòm thuốc và một bộ quần áo màu đen.



Thật sự muốn chữa trị cho hắn?



Dư Hạnh ngồi im không nói gì, nhìn bà cốt mở hộp thuốc ra, bên trong có các loại thuốc, băng, gạc, còn có kéo và các vật dụng sơ cứu khác. Bà cốt nói: "Tôi có chút kiến thức về y học, có thể giúp cậu xem qua vết thương, nói không chừng còn có thể giúp cậu hồi phục nhanh hơn. Còn bộ đồ này... Đây là đồ của người đàn ông của tôi, hắn ta quanh năm không có nhà, cũng không mặc được, tặng cậu một bộ, tránh cho cậu quần áo rách nát không đủ che thân, những cô gái nhỏ trong làng nhìn thấy lại không tốt.”



Bản thân cô ta có lẽ đã ngoài ba mươi tuổi, nói ra những lời này không thấy có vấn đề gì. Dư Hạnh chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hắn đồng ý.



Lúc này, bà cốt cởi từng lớp băng vải trên người hắn ra, Dư Hạnh cũng nhân cơ hội quan sát vết thương của mình. Những vết thương này không nghiêm trọng như hắn nghĩ, phần lớn là chảy máu ngoài da, chỉ là hình dạng của những vết thương này... Giống như bị thứ gì đó cố gắng khoáét vào da thịt, lưu lại từng vết lõm nông như những lỗ đựng máu.



Quả nhiên, bà cốt cũng chú ý đến nó: “Vết thương của cậu từ đâu mà có vậy?"



"Tôi không biết.”



"À, quên mất cậu đã nói, cậu không nhớ mình là ai, cũng không nhớ mình đến từ đâu phải không?" Bà cốt lẫy ra một lọ thuốc bôi mà Dư Hạnh không biết tên, thuần thục dùng tăm bông khéo léo ấn nhẹ vào cạnh những lỗ máu. Những vết lõm này tuy đã được cầm máu, nhưng nhìn vẫn rất dữ tợn và đáng sợ, Dư Hạnh đột nhiên cảm thấy, có khả năng không phải vết thương không nghiêm trọng như hắn nghĩ, mà là do tốc độ hồi phục của hắn quá nhanh.



Hắn đè xuống suy đoán trong lòng, trả lời bà cốt: "Đúng vậy, chắc là tôi bị thương ở não rồi.”



Lúc này, Dư Hạnh nhớ ra mình vẫn chưa giải thích cho bà cốt lý do hắn ở đây, vậy nên cân nhắc nói: "Cái đó... Thực ra khi tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, tôi đang ở trong một ngôi làng ở phía bên kia khu rừng, nhưng ngôi làng đó giống như đã xảy ra chuyện, tôi không thấy người nào, cũng không tìm thấy thứ gì có thể ăn được, vì vậy tôi đã đi bộ đến tận đây. Vậy nên tôi muốn hỏi, ngoài hai ngôi làng này, gần đây có thị trấn nào không?”



Cánh tay đang bôi thuốc của bà cốt dừng lại một chút: "Ngôi làng nhỏ đó tôi biết, nhưng cậu nói bọn họ xảy ra chuyện?”



Trong mắt cô ta lộ ra một tia ngạc nhiên, lại lập tức bình tĩnh lại, thậm chí mơ hồ sinh ra chút hả hê: "Có lẽ đây chính là cái giá của lòng tham và sự phản bội, trong thời gian này nơi nhỏ đó thực sự có khả năng sẽ ồn ào một chút, cậu rời bỏ họ đến chỗ tôi là quyết định rất đúng đắn.”



Hả?



Ngay từ đầu, Dư Hạnh đã cho rằng chuyện ở ngôi làng của ông Trương có liên quan đến bà cốt, nhưng nếu thi thể bị treo cổ hắn nhìn thấy là ảo giác, khả năng liên quan này sẽ giảm đi.



Mà bây giờ, "xảy ra chuyện" mà bà cốt nói và "xảy ra chuyện" mà hắn nói, hình như căn bản không phải cùng một chuyện.



Phản bội và tham lam gì? Chuyện gì mà ầm 7?



Hắn chỉ nhìn thấy đau đầu vô cùng...



Dư Hạnh quyết định trước tiên không phản bác bà cốt, về sau hắn sẽ từ từ tìm hiểu, hắn hỏi lại: "Cho nên gần đây có thị trấn nào không?"



Bà cốt khẽ cười một tiếng: "Cậu muốn tìm ai sao?" "Không.”



"Vậy đi thị trấn làm gì, cứ ở lại đầy đi.” Cô ta buộc băng mới cho nơi vừa bôi thuốc: "Hoặc là ở đây một thời gian trước, sau đó quyết định có muốn ở lại đây luôn không. Tin tôi đi, nơi này bí ẩn hơn cậu nghĩ nhiều, chúng tôi là những người được thần tiên chiếu cố.”



Tâm trí của Dư Hạnh lóe lên sự nghi hoặc.



Thần tiên?



Cô ta được gọi là bà cốt, nói ngôi làng được thần tiên chiếu cố... Những dân làng nghe lời cô ta như vậy, chẳng lẽ họ bị tẩy não rồi?



Nhưng hiện tại hắn chỉ có một mình, nói ra cũng chẳng có ai tin hắn, huống hồ hắn thực sự rất đói, Dư Hạnh do dự một chút, liền đồng ý. Hắn ăn no uống đủ rồi chạy còn tốt hơn hiện tại cái gì cũng không có.



Băng trên cơ thể được thay lại, Dư Hạnh xắn ống quần rộng lên, nhìn bà cốt ngồi xổm bôi thuốc lên chân cho mình.



Vết thương trên chân hắn không nhiều, ở đùi không có, chỉ có ở đầu gối, bắp chân và mắt cá chân, sẽ không gây ra bất kỳ sự lúng túng nào khi bôi thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận