Trò Chơi Suy Diễn

Chương 343: Hệ thống giải trừ im lặng (5)

A Nhan sống một cuộc đời mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất, anh ta vốn hy vọng A Nhan quên đi quá khứ nên mới bảo A Nhan rời khỏi nơi này, đi đến thành phố bắt đầu cuộc sống mới, nhưng A Nhan yêu anh ta, vì anh ta mà quay về.



Anh ta thực sự rất tức giận, nhưng A Nhan lại không nghe anh ta khuyên giải, một mực muốn anh ta sống lại. Cô bé ngốc nghếch vẫn ngốc như khi còn nhỏ, biết rõ anh ta muốn dìm chết cô ta, nhưng cô ta vẫn ngây ngốc nói cảm ơn.



Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, A Nhan sẽ sống một cuộc đời đầy đau khổ, chỉ bằng cứ kết thúc vậy đi, anh ta nên giết A Nhan trước khi A Nhan kịp hối hận.



Như vậy, mọi ân hận, thống khổ cũng chỉ có mình anh ta nhận lẫy.



Thích Duy tỉnh táo lại, chạm vào Dư Hạnh một lần nữa. Thật kỳ lạ, đã mười phút rồi. Vẫn còn sống.



Hắn đã luyện tập nín thở sao? “Xoạt!” Dư Hạnh đột nhiên mở to mắt, trong mắt là một màu đen kịt đến thót tim. Ngay sau đó, hắn dùng một tay nắm lấy cổ áo Thích Duy, một con dao găm xuất hiện trong lòng bàn tay phải, mang theo hơi nước màu xanh lơ bắn về phía đầu Thích Duy.



[Sử dụng Giấc Mộng Nhiếp Thanh bắt đầu tấn công, năng lực sẽ được tạo ra ngay lập tức, hiệu quả tái tạo là “Cô độc”.]



Khi lời nhắc của hệ thống xuất hiện trong đầu Dư Hạnh, hắn đã dùng dao đâm vào giữa mày Thích Duy, Thích Duy mở to hai mắt, không thể tin được nhìn tóc của mình tự động tản ra, khiến người này tấn công cực kỳ thuận lợi. "Chậc, xem ra anh vẫn còn sợ hãi, lúc trước tôi ăn thịt anh, suýt chút nữa đã kế thừa năng lực của anh." Dư Hạnh cười nói, mặc dù ở trong nước nhưng giọng hắn không hề bị ảnh hưởng chút nào mà chui lọt vào tai Thích Duy. Thích Duy bỗng nhiên cảm thấy rất cô đơn.



Năng lực mà anh ta đang sở hữu dường như muốn bỏ rơi và tránh xa anh ta. A Nhan không phản bội anh ta, nhưng năng lực của anh ta... Dường như đã phản bội lại.



Dù mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giầy nhưng trong lòng Dư Hạnh lúc này rất không vui, lợi dụng thời điểm năng lực của Thích Duy biến mất, dùng Giấc Mộng Nhiếp Thanh chặt đầu Thích Duy bằng lưỡi dao sắc bén.



Thích Duy mất đi đầu không hề chống cự, mà bị vỡ tan thành một đống hồi ức như bọt nước, trong hồ chỉ còn lại mảng tóc đen bao quanh không biết từ đâu đến. Sau khi hoàn thành bước này, Dư Hạnh bơi về phía trước, lột bỏ những mảng tóc rối lớn đã mất sức sống trong nước, ngoi lên mặt nước và hít thở không khí trong lành. Lúc này, hệ thống mới chậm chạp nhắc nhở.



[Suy diễn giả Dư Hạnh đã nhớ lại nội dung liên quan đến Suy Diễn Hoang Đường. ]



[Hệ thống đã giải trừ im lặng.]



[Hạn chế tế phẩm của suy diễn giả đã giải trừ.]



[Suy diễn giả Dư Hạnh đã tự mình khôi phục lại tất cả ký ức, tái hiện lại nguyên nhân biến dị nhân cách_ ># (lỗi dữ liệu)]



[Tái hiện nguyên nhân thứ nhất gây nên sự biến dị nhân cách.]



[Hoàn thành thăng cấp mục tiêu suy diễn.]



[Đường phân hoá của suy diễn giả Dư Hạnh đã được xác nhận. ]



Dư Hạnh bơi vào bờ, cả người ướt sũng ngồi xuống, mắng chửi: "Hệ thống ngớ ngẩn, tôi nhớ kỹ cậu rồi... Tôi từng cho rằng sẽ không bao giờ trở lại, nhưng con mẹ nó cậu thế mà ném tôi trở lại, còn mang theo một đống kinh nghiệm, được lắm, đúng là chó má.”



Ở trong nước, hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở thôn làng năm đó, ký ức không hề dừng lại, từ lúc hắn rời đi khi hoàng hôn buông xuống, đến sống ở nơi khác, cho đến thời hiện đại, hắn cuối cùng cũng tiến vào trò chơi Suy Diễn Hoang Đường, mọi ký ức mà hắn có được đã quay trở lại.



Phải mất hơn mười giây hắn mới nhận ra đây là trò chơi thăng cấp của hắn.



Lời nhắc nhở của Khúc Hàm Thanh quả thực chính xác, người khác không thể giúp đỡ trong trò chơi thăng cấp, dù có chuẩn bị hay không chuẩn bị thì hệ thống tổng sẽ luôn đưa ra những suy diễn khiến hắn mất đi lợi thế. Trong lúc Dư Hạnh lau nước trên mặt và suy nghĩ về hệ thống, một giọng nói tao nhã từ đỉnh đầu Dư Hạnh vàng lên: “Cũng không hẳn ~ tôi có thể giúp đỡ được đó. Quá khứ của cậu thú vị hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, thật sự rất tuyệt.”



Dư Hạnh ngẩng đầu lên liền thấy Diệc Thanh mặc áo xanh lơ lửng trên không trung, như sương như khói, không hề vấy chút nước bẩn nào. Có lẽ hắn cũng biết rõ, Diệc Thanh đã đợi sẵn trong mặt nạ nhân cách của hắn, suy cho cùng cũng nhìn thấy ít nhiều gì đó.



Những ký ức trong đầu chắc chắn sẽ không bị nhìn thấy, nhưng những cảnh vật trong mơ và hành vi của hắn sau khi mất trí nhớ, nhất định đã lộ ra trước mặt con quỷ Nhiếp Thanh này.



"Khoe khoang cái gì chứ, nhìn thấy thì nhìn thấy vậy, tôi nghĩ trước tiên anh nên nghĩ đến việc mình đã ký khế ước bán thân vĩnh viễn đi.” Dư Hạnh bình tĩnh nói, quả nhiên khuôn mặt tươi cười của Diệc Thanh xuất hiện một vết nứt. ( đã trả xong chương bạo, cầu thêm ngọc phiếu bạo chương ạ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận