Trò Chơi Suy Diễn

Chương 687: Mộng Yểm (27) - Bất ngờ (1)

Diệc Thanh đứng trên ghế VIP và chiêm ngưỡng cảnh tượng này dưới góc độ của một người hóng chuyện.



Khắp người Linh Nhân được bao phủ trong ánh nến, thỉnh thoảng ánh sáng đỏ lại thoát ra khỏi làn sương mù màu xanh. Tuy nhiên, bất cứ nơi nào mà ánh sáng đỏ chạm vào như da, xương và thậm chí cả linh hồn đều phải trải qua một loại ăn mòn từ hưng thịnh đến suy tàn.



Đây là lần đầu tiên Dư Hạnh sử dụng năng lực nến đỏ sau khi có được Minh Chúc Lệ. Loại năng lực này có phạm vi tác động lớn, không phân biệt bạn và thù, có thể dễ dàng vô tình làm bị thương đồng đội, vì vậy hắn chỉ có thể sử dụng nó khi một mình đối mặt với kẻ thù.



Nghe thấy giọng nói của Dư Hạnh, Linh Nhân xoay người quay lại, đột nhiên nhìn thấy những thay đổi trên cơ thể Dư Hạnh.



"Thật tuyệt. Đây là năng lực bất tử mà tôi trao cho anh."



Khuôn mặt và làn da ẩn dưới lớp quần áo của hắn ta cũng bắt đầu mưng mủ, mặc dù quá trình này chậm hơn nhiều so với Dư Hạnh nhưng khi hắn ta đứng cách ba mét trước mặt Dư Hạnh, ánh sáng lung linh của ngọn nến đỏ vẫn để lại những dấu vết khủng khiếp và đáng sợ trên khuôn mặt đẹp trai bóng loáng của hắn ta.



"Đúng vậy, nhờ có anh." Dư Hạnh đành phải hơi cúi đầu mới nhìn thấy được ánh mắt của Linh Nhân nhưng chênh lệch chiều cao cũng không quá rõ ràng. Hơn nữa, ánh mắt Linh Nhân toát ra đậm vẻ thần bí, khiến hắn không khỏi cảm thấy bị yếu thế hẳn.



“Anh dựa vào năng lực này mà đến tìm tôi sao?” Linh Nhân đặt tay lên bàn tay đang cầm đèn lồng của Dư Hạnh, cảm giác được da thịt đối phương đang nứt ra từng tấc, hắn ta không khỏi mỉm cười: “Bởi vì không thể chết được nên anh không kiêng nể gì mà đến đây tìm tôi sao?”



Không thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Linh Nhân quá lâu, nếu không sẽ bị chìm sâu vào những thứ mơ hồ trong đó và sẽ không bao giờ có thể vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy đó được.



Dư Hạnh là người hiểu rõ điều này nhất, nhưng hắn không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt đó một hồi lâu.



Hắn ta đã là một kẻ mất trí, mức độ dị hóa trên 50%, sợ là còn hơn nhiều nữa.



Qua việc Linh Nhân bị ảnh hưởng bởi ngọn nến đỏ ít hơn hắn rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh giữa hắn và Linh Nhân.



Dư Hạnh nhếch lên một nụ cười ở khóe miệng.



Hắn ta bây giờ vẫn còn cách biệt quá xa so với thời điểm mạnh mẽ nhất trong quá khứ.



Nhưng nó vẫn có thể để lại cơn ác mộng khá lớn cho kẻ thù trước mặt.



Dư Hạnh lắc lắc chiếc đèn lồng trong tay, cảm nhận được cảm giác đau thắt ruột gan truyền đến lòng bàn tay. Hắn bình tĩnh đáp: “Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?”



“Anh không sợ chọc tôi nổi giận, tôi sẽ đối xử với anh càng tệ hơn sao?” Linh Nhân tiến lại gần, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Dư Hạnh, trên mặt có chút u ám: “Ví dụ như, chém anh thành nhiều mảnh và chôn anh một lần nữa, dùng cát và sỏi lấp kín lại. Khi anh sống lại, máu thịt của anh sẽ chứa đầy cát và đất bẩn, chúng sẽ trộn lẫn với máu tươi trong cơ thể anh, không thể chảy được. Anh vừa bị thiếu oxy vừa không thể cử động và sẽ ở trong bóng tối mãi mãi, thậm chí anh không thể phát âm những âm tiết đơn giản nhất vì dây thanh quản của anh chứa đầy cát và sỏi.”



Đây quả thực là một hình phạt cực kỳ tàn nhẫn dành cho người bất tử.



Giống như mười tám tầng địa ngục mà người ta thường hay đồn như kéo lưỡi, kiến ​​ăn xác, thiêu xác... Vì không có giới hạn thời gian và không có cái chết nên những nỗi đau này sẽ kéo dài mãi mãi.



Linh Nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dư Hạnh, cố gắng nhìn thấy một chút dao động trong đó.



Nếu là trước đây, tiểu thiếu gia chưa từng trải qua giông bão nào khi nghe được những lời này nhất định sẽ sợ hãi run rẩy, sau đó sẽ ôm lấy hắn ta, cầu xin hắn ta đừng làm như vậy.



Nhưng bây giờ thì khác. Chàng trai trẻ này đã trưởng thành. Đối mặt với sự đe dọa như vậy, hắn chỉ đáp lại bằng một nụ cười ngày càng giễu cợt ở khóe miệng.



Dư Hạnh cười nói: "Anh nói hay lắm, tôi đang đợi ngày đó đến."



Linh Nhân mỉm cười rạng rỡ, mọi vẻ u ám trên mặt đều biến mất: "Tôi chỉ đùa với anh thôi. Tôi thích anh như vậy, sao đành lòng để anh rơi vào hoàn cảnh xấu xí đó? Anh phải thật hoàn hảo."



Một lực cực lớn ập đến, chiếc đèn lồng rơi xuống đất, đôi mắt của Dư Hạnh tối sầm. Hắn dùng tay không ấn vào cổ Linh Nhân và dùng tay còn lại đẩy hắn ta xuống đất, cởi mặt nạ của Linh Nhân ra và ném nó đi.



Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nét đẹp phi giới tính với đôi lông mày và đôi mắt mềm mại hiện ra trước mắt hắn. Đó là khuôn mặt hắn vô cùng căm ghét mà sẽ không bao giờ quên được trong tâm trí mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận