Trò Chơi Suy Diễn

Chương 683: Mộng Yểm (26) - Quyến rũ (1)

Nhìn lên một chút, là hai bàn tay trắng muốt thả lỏng bên hông, tay trái cầm một cái ná, còn tay phải khẽ cong ngón út, treo một chiếc vòng nhỏ, trong đó là một chiếc chìa khóa nhỏ hình chữ thập.



Người đó bước tới trước mặt hắn, chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, chiếc chìa khóa đung đưa theo động tác của hắn ta.



Sau đó, hắn ta còn nhẹ nhàng hỏi: “Không cần sao? A Hạnh?”



Chu Tuyết sợ đến mức suýt ngất, cô ấy gấp lắm rồi, sao Dư Hạnh không làm gì cả? Gã điên đến rồi đấy!



Cô ấy thu mình lại sau lưng Dư Hạnh, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.



Đến khi cô ấy thấy Dư Hạnh khẽ cúi đầu, nắm lấy chiếc chìa khóa đang đung đưa, đối diện với kẻ điên ngay trước mặt, sau đó là giọng nói như thiên thần vang lên: “Cô về đi, đi tìm họ.”



Rõ ràng là nói với cô ấy!



Chu Tuyết nhận được lệnh, ngay lập tức sử dụng kỹ năng cô đã rèn luyện suốt một tháng qua... Chạy hết tốc lực.



Cô ấy tranh thủ lúc gã điên không định để ý đến mình mà chạy ngược lại đường cũ, hệt như có sói đuổi sau lưng… Mà thật ra tình huống này cũng chẳng khác mấy.



Ánh mắt phía sau mặt nạ của Linh Nhân theo dõi bóng lưng cô ấy một chút, rồi hắn ta không quan tâm nữa mà chuyển sự chú ý trở lại người thanh niên trước mặt, người vẫn chưa ngẩng đầu lên đối diện với hắn ta. Hắn ta nhìn bàn tay đang nắm chìa khóa của Dư Hạnh, mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp, A Hạnh vẫn gần gũi với tôi như vậy nhỉ~”



Đột nhiên, một lực mạnh kéo từ chiếc chìa khóa khiến Linh Nhân bị kéo ngả về phía trước. Ngay sau đó, một con dao găm sáng loáng, không chút do dự, đâm thẳng vào cổ hắn ta.



Vì ngón út vẫn còn treo trong vòng chìa khóa, hắn ta không thể lùi lại để tránh đòn này.



Đây mới là lý do hắn nắm lấy chìa khóa sao?



Linh Nhân ngẩng đầu, uốn cong người ra sau, né tránh phần lớn lưỡi dao, chỉ để lại một vết cắt nông trên cổ.



“Ha ha~ vừa gặp đã hung dữ vậy?” Hắn ta cười hỏi, chẳng cần động tay động chân gì, chỉ khẽ dùng lực một chút, chiếc vòng sắt bị cắt thành tám mảnh rơi xuống đất.



Thu tay lại, Linh Nhân vẫn giữ vẻ ôn hòa từ tốn, thậm chí còn chỉnh lại quần áo, ung dung nhìn Dư Hạnh.



Dư Hạnh nhìn màu đỏ trong mộng cảnh nhiễm mực, khẽ nhướn mày.



Cuối cùng hắn cũng từ từ ngẩng đầu lên, từ đôi vai gầy gò như bao năm trước của Linh Nhân, đến chiếc cổ và cằm thanh thoát, rồi đến… Đôi mắt màu hổ phách đầy ý cười ẩn sau nửa chiếc mặt nạ.



[Bạn đang yêu cầu vào thời gian hộp đen, xác nhận không?]



[Lưu ý: Thời gian hộp đen chỉ có thể kích hoạt một lần, giới hạn ba phút, không thể dừng giữa chừng.]



[Xác nhận, bắt đầu tính giờ ba phút, trong thời gian này, mọi cuộc đối thoại trong bán kính hai mét quanh suy diễn giả Dư Hạnh sẽ bị tắt tiếng.]



Linh Nhân cũng nhận được thông báo từ hệ thống, không hề ngạc nhiên trước hành động của Dư Hạnh.



Hắn ta cười rạng rỡ hơn, tưởng rằng sẽ thấy vẻ điềm tĩnh giả tạo của Dư Hạnh, rồi mở màn bằng một loạt lời nói đầy ghét bỏ như mọi khi. Nhưng không ngờ, khi Dư Hạnh thực sự đối diện với hắn ta, hắn ta lại nhìn thấy điều mà hắn không muốn thấy nhất trong đôi mắt đen nhánh của đối phương.



Không phải thù hận hay sự che đậy, cũng không phải chán ghét hay giả vờ kiên cường, lại càng không phải kiên định hay kìm nén.



Đó là một sự sống động.



Sự sống động của một người đang sống.



Dư Hạnh khẽ nắm con dao găm, nở nụ cười với kẻ thù lâu ngày không gặp, rồi nhẹ nhàng nói: “Không hung dữ đâu, tôi ngoan lắm, thầy ạ.”



“Thầy… Sao?” Linh Nhân chậm rãi nhắc lại, giọng điệu nửa như mỉa mai, ánh mắt khó đoán.



Sau vài giây, hắn ta thu lại nụ cười, chỉ còn một nét mỉm cười nhạt, không thể hiện rõ cảm xúc: “Thật bất ngờ, trước đây anh chưa từng gọi tôi như vậy. Điều này khiến tôi có chút… Được sủng ái quá mức đấy.”



Hắn ta đưa tay ra, như muốn xoa đầu Dư Hạnh.



Trong mắt khán giả đang xem trực tiếp, hành động của hai người này kỳ lạ đến mức khó tả. Nói là đối đầu thì nhìn hành động có vẻ như có một khoảng cách xã giao rất gần gũi, điều này chứng tỏ cả hai từng cho phép đối phương tiếp cận mình.



Nhưng nếu nói rằng giữa họ có sự thân thiện… Thì chắc chắn là mắt có vấn đề.



Ác ý và cảnh giác giữa hai người, dù có nụ cười hoàn hảo đến đâu cũng không thể che giấu. Huống hồ, vừa rồi Dư Hạnh đã định lợi dụng vòng chìa khóa để tấn công Linh Nhân.



Đó là một cú đâm nhắm thẳng vào cổ, không chút nhân nhượng.



“Người dạy tôi những điều đó, gọi là thầy chẳng phải quá đáng đâu nhỉ?” Dư Hạnh cười đáp, nhân cơ hội lùi lại một bước, khéo léo né tránh tay của Linh Nhân. Chiếc dao găm trong tay hắn khẽ xoay nhẹ rồi lập tức cố định lại.



Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên tay Linh Nhân, như tuyên bố rằng nếu hắn ta còn định làm động tác đó, lưỡi dao sẽ không ngần ngại chém xuống.



Trái ngược với sự lạnh lùng của vũ khí, giọng Dư Hạnh dịu dàng như khi gặp một bậc trưởng bối thân thiết: “Những gì thầy dạy tôi, tôi đều thích lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận