Trò Chơi Suy Diễn

Chương 353: Những câu hỏi thẩm vấn quỷ...

“Muốn biết được vị trí gắn camera giám sát thì ít nhất cũng phải điều tra địa hình bố cục chút chứ đúng không? Trước khi động thủ, anh phải đích thân kiểm tra mấy lần mới đáng lý, nhưng trong suốt một tháng trước đó anh không xuất hiện trong hình ảnh camera giám sát chụp được, anh... Vốn không hề đi qua con đường đó.” Dư Hạnh nhìn chằm chằm Lưu Bình, người đang chìm trong hoảng loạn rồi bật cười thành tiếng: “Giải thích nào, giải thích đi?” Cuối cùng, Lưu Bình chỉ đành đưa ra một lý do hàm hồ nào đó. Dư Hạnh hỏi thêm mấy câu kỳ quái rồi rời khỏi phòng thẩm vấn với Cao Trường An. “Làm tốt lắm, xem ra mức độ uy hiếp của cậu với Lưu Bình còn lớn hơn chúng tôi.” Cuối cùng cũng mò ra được sơ hở từ tên cắn chất cũng không mở miệng như Lưu Bình, Cao Trường An mừng phải biết, ông ấy ra sức vỗ bải vai Dư Hạnh.



“Loại người như anh ta không sợ cảnh sát nhưng lại rất sợ người từng đánh anh ta là tôi.” Dư Hạnh buông một tay xuống, nói với Cao Trường An: “Hôm nay tôi sẽ chỉ khiến anh ta hoảng loạn chút, ngày mai hỏi thêm lần nữa chắc chắn sẽ thu hoạch được gì đó.”



Cao Trường An gật đầu, tâm trạng ông ấy cũng đã bình tĩnh hơn chút. Ông ấy cảm thấy quyết định của mình là chính xác, người tên Dư Hạnh này dù làm gì cũng sẽ mang đến tin tốt lành cho ông ấy trong vụ án này.



Dư Hạnh xoa cằm, một hình ảnh hiện trong đầu anh: “Tiếp theo tôi muốn gặp Hàn Tâm DI.”



“Hả?” “Lưu Bình và Hàn Tâm Di chưa từng tiếp xúc khi ở công ty thật sao? Tất nhiên, nếu chỉ nghe lý do thoái thác của Lưu Bình và lời khai của mấy đồng nghiệp cùng công ty bọn thì vẫn chưa đủ. Hàn Tâm Di là người bị hại, nói không chừng cô ta lại có cái nhìn khác độc đáo hơn.” Cao Trường An phải thừa nhận rằng điều Dư Hạnh nói rất có lý, và nếu để Dư Hạnh đi hỏi Hàn Tâm Di, chắc chắn cô ta sẽ không nảy sinh cảm giác mâu thuẫn.



Cao Trường An nói: “Được, nếu có phát hiện gì nhớ phải báo cho tôi trước tiên.” Dư Hạnh định đi tìm Hàn Tâm Di, kết quả anh vừa bước ra từ cục cảnh sát đã thấy Hàn Tâm Di đứng ven đường, trông giống như đợi ai đó. Khi hắn nhìn sang, Hàn Tâm Di cũng nhìn lại. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, đôi mắt Hàn Tâm Di xuất hiện những điểm sáng, cô ta vẫy tay với Dư Hạnh, mừng rỡ kêu lên: “Cuối cùng cũng chờ được anh rồi!"



Dư Hạnh bước tới, hắn hơi ngạc nhiên: “Cô đang đợi tôi à?



“Ừm!“ Hàn Tâm Di nheo mắt, nở nụ cười ngọt ngào: “Hôm nay tôi vốn định tới trung tâm thương mại, vô tình đi ngang qua nơi này, đúng lúc thấy anh vào cục cảnh sát! Vậy nên tôi đã đi dạo quanh cửa hàng thời trang cao cấp phía đối diện, chờ đến khi anh ra.”



Dư Hạnh nhướng mày, hắn kinh ngạc: “Cô đợi tôi làm gì?” “Tôi... Anh cứu tôi một mạng, tôi vẫn chưa cảm ơn anh nữa. Tôi vừa đi làm chưa lầu nên cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, không thể tặng quà cho anh, vậy nên tôi nghĩ liệu mình có thể mời anh uống một cốc trà sữa.” Khuôn mặt Hàn Tâm Di hơi ửng đỏ: “Hôm tôi gặp nạn, tôi đã chạy vào một hiệu sách để tránh mưa, trà sữa ở hiệu sách đó siêu ngon! Anh có thể... Đi cùng tôi không?”



Hàn Tâm Di cẩn thận quan sát nét mặt Dư Hạnh, sau lại nói tiếp: “Ừm... Tôi nghe nói anh có bạn gái, không biết cô ấy có hiểu lầm không? Không sao, nếu cô ấy hiểu lầm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi!”



Ngửi thấy mùi trà trong trà, Dư Hạnh cười thầm, hắn vốn định tìm cơ hội để hỏi Hàn Tâm Di một vài chuyện, vậy nên hắn đồng ý ngay tắp lự. Dù cho những cuộc đấu ngầm hay đối chọi gay gắt giữa cảnh sát và hung thủ có tiếp diễn thế nào chăng nữa thì cuộc sống của dân chúng vẫn diễn ra như thường lệ. Ngoài bóng ma tâm lý về kẻ giết người tồn tại trong lòng họ, cuộc sống không có gì khác biệt so với trước kia. Hôm nay là ngày nắng đẹp, cứ thỉnh thoảng, chiếc chuông gió treo ở cửa hiệu sách lại phát ra những âm thanh dễ nghe. Điều này cũng đủ thấy có rất nhiều khách hàng quan tâm để ý tới hiệu sách nằm ở chỗ hẻo lánh này.



Nhân viên nam của cửa hàng vào WC, khi quay lại vị trí của mình, nhân viên lễ tân gọi anh ta lại: “Trương Vũ, anh có thể giúp tôi việc nhỏ này được không? Chuyển hai quyển sách này tới khu vực tiểu thuyết điều tra tội phạm.”



Cô gái đứng quầy lễ tân đưa cho anh ta hai quyển sách, sau đó gật đầu với thái độ lễ phép.



Trương Vũ cầm lẫy mà không nói gì, cầm sách đi tới khu vực làm việc của mình.



Tâm trạng của anh ta suốt mấy ngày nay không được tốt lắm, có rất nhiều chuyện chồng chất trong lòng mà anh ta không tài nào hiểu nổi, khiến anh ta rối như tơ vò. Nhiễm Nhiễm xin nghỉ một ngày vì bệnh, không quay lại làm việc như lời nhân viên nữ quái gở thay ca cho cô ấy nói, thay vào đó cô ấy lại trình đơn xin từ chức lên ông chủ và cuối cùng là không bao giờ quay lại nữa.



Nghe nói cô ấy đã đích thân tìm tới cửa hàng xin từ chức, mà lúc từ chức trông cô ấy vẫn rất khỏe mạnh, nói chuyện thoải mái tự nhiên. Vậy chứng tỏ Nhiễm Nhiễm không có chuyện gì, nhưng tại sao cô ấy lại muốn từ chức?
Bạn cần đăng nhập để bình luận