Trò Chơi Suy Diễn

Chương 624: Yểm Mộng (3) – Nhập hồn (4)

Chu Tuyết: "... Trời ơi! Thật sự quá đáng sợ!"



Dư Hạnh nhún vai: "Sau đó dì tôi cuối cùng đã mời một vị đạo sĩ đáng tin. Đạo sĩ nói đó là do anh ta bị nhập hồn rồi tổ chức một lễ cầu siêu cho anh ta. Sau đó anh ta mới ổn. Tôi chỉ nhìn thấy người họ hàng đó đúng một lần thông qua bức ảnh. Giờ hôm nay nhìn thấy trạng thái lúc này của cô khiến tôi liên tưởng đến người họ hàng đó. Chủ yếu là chúng ta đang phát triển game Yểm Mộng nên ngày nào cũng đối mặt với các loại quỷ khác nhau mới khiến tôi suy nghĩ như vậy. Chứ tôi không cố ý trêu đùa cô đâu."



[Hạnh chỉ cần dựa vào một manh mối nhỏ là đã có thể nói bậy.]



[Hả? Chuyện đó là do Hạnh tự bịa á? Thế mà tôi lại tin tưởng hắn.]



[Chuyện đó rõ như ban ngày. Hạnh không biết chính xác Chu Tuyết đã gặp phải chuyện gì nhưng lời hắn vừa bịa chắc chắn phù hợp với thái độ của Chu Tuyết đối với Quỷ Tân Nương trong bức tranh cho nên rất dễ bị hắn lừa.]



[Hắn giỏi đấy. Làm tôi thực sự đã nghĩ Hạnh đã trải qua chuyện đó.]



[Ha! Ha! Ha! Điển hình của việc nói dối để đánh cắp lòng tin.]



[Tôi nghĩ rằng Chu Tuyết đã tin rồi.]



Chu Tuyết thực sự đã thay đổi cách nhìn của mình về Dư Hạnh. Ban đầu cô ấy chỉ yêu cầu người khác đến chỉnh sửa tạo hình của Quỷ Tân Nương nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy vô cùng lo lắng. Chu Tuyết cẩn thận hỏi: "Vậy cậu có tin không? Chuyện người họ hàng của cậu bị linh hồn khác nhập vào nghe có vẻ không phù hợp với chủ nghĩa duy vật chút nào. . ."



"Ha! Nếu tôi không tin thì tại sao tôi lại thích vẽ tranh kinh dị như vậy chứ." Dư Hạnh nhanh chóng tìm ra lý do để lấy cớ tin tưởng vào chuyện ma quỷ. Dường như hắn không ngượng mồm khi nói về niềm tin của mình vào quỷ hồn.



Sau đó, Dư Hạnh giả vờ nhận ra rằng tay của Chu Tuyết run lên một chút. Hắn ăn một miếng cơm rồi nói: "Không thể nào, cô thật sự đã gặp chuyện đó sao? Cần tôi mời người tới xem cho cô không?"



Chu Tuyết có vẻ hơi do dự.



Dư Hạnh cũng không áp đặt. Hắn thầm suy nghĩ trong lòng.



Thái độ của Chu Tuyết đối với tình huống của bản thân có vẻ hơi kỳ lạ.



Chu Tuyết rõ ràng đang lo lắng và sợ hãi. Thế nhưng khác biệt với người bình thường khác ở chỗ khi bọn họ nghe thấy ai đó hiểu và tin vào những câu chuyện vô lý này và người đó còn có cách giải quyết thì bọn họ chắc chắn sẽ ngay lập tức không cảnh giác nữa và chia sẻ chuyện mình gặp phải với người đó.



Nhưng Chu Tuyết không giống như vậy. Cô ấy cảm thấy lo lắng nhưng đồng thời có vẻ như cô ấy còn hy vọng và đang chờ đợi.



Dường như cô ấy đang chờ đợi một cái gì đó vậy.



Nhưng đề xuất của Dư Hạnh vẫn rất hấp dẫn đối với Chu Tuyết. Cô ấy nhíu mày: "Vậy thì. . ."



Khi Dư Hạnh nghĩ rằng bản thân hắn đã thành công thì ánh mắt của Chu Tuyết rơi vào bức tranh Quỷ Tân Nương.



Cô ấy lập tức đã ngưng lại, không nói tiếp phần sau câu. Và thay vào đó Chu Tuyết cắn răng nói: "Không, cậu hiểu lầm rồi. Tôi không sao."



Dư Hạnh: ". . ."



Xem ra hôm nay mình mà muốn bảo vệ Chu Tuyết thì mình phải áp dụng biện pháp đặt biệt.



Nói nhiều có thể khiến Chu Tuyết nghi ngờ nên Dư Hạnh im lặng, nghe nhạc và ăn xong cơm. Sau khi ăn xong hắn chào tạm biệt Chu Tuyết rồi rời đi.



Cả hai đề xuất về việc để móng tay của Quỷ Tân Nương chảy máu và dao rọc giấy đều được chấp nhận. Sau đó Dư Hạnh trở lại bàn làm việc và nằm ngủ thiếp đi.



Không có gì bất ngờ rằng tối nay Dư Hạnh không thể ngủ. Vì vậy hắn chỉ có thể hy vọng rằng thời gian ngủ yên giấc trong lúc này sẽ giúp hắn bù đắp giấc ngủ vào buổi tối.



Tiếp theo, Dư Hạnh đã dành cả buổi chiều trong phòng làm việc để vẽ tranh. Trong khi đó, Dư Hạnh còn tiện thể đã xâm nhập vào mạng nội bộ của công ty khi không ai để ý để xem xét lại hồ sơ và thông tin cá nhân của Chu Tuyết.



Đến khi tan làm, Dư Hạnh đã sắp xếp đồ đạc rồi đi đến bãi đậu xe.



Trên đường, Dư Hạnh luôn đi qua những nơi góc khuất hoặc tận dụng xe cộ và người khác để che chắn, không để lại hình ảnh rõ ràng của mình trong camera giám sát. Ngay cả khi bị camera ghi lại thì cũng chỉ có thể thấy một hình ảnh mờ nhoè được bao phủ bởi sương mù xanh. Đây là do hắn đã sử dụng Giấc Mộng Nhiếp Thanh để bao phủ cả cơ thể khiến người bình thường không thể nhìn thấy đồng thời ảnh hưởng đến sóng điện từ.



Vài phút sau, Dư Hạnh đứng sau một chiếc xe hơi màu trắng. Sau một thời gian sử dụng laptop thì hắn đã thành công hack vào hệ thống xe tải của thành phố.



Đó là chiếc xe của Chu Tuyết.



Dư Hạnh bò vào cốp xe.



[Vở Kịch Nhỏ.]



Dư Hạnh: Bàn về tầm quan trọng của việc học kỹ thuật hacker nhiều hơn.



Chúc Yên: Nếu em ở đây thì chỉ trong ba mươi giây em đã hack thành công rồi. Thậm chí ngay cả camera giám sát cũng đều bị em hack được. Anh thật vô dụng.



Dư Hạnh: ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận