Trò Chơi Suy Diễn

Chương 632: Mộng Yểm (6) - Bịa đặt (2)

Ngày đó, bà nội nhét ngọc vào tay cô ấy, đuổi mọi người ra ngoài, chỉ để lại mình cô ấy, khàn cả giọng dặn đi dăn lại.



"A Tuyết... Con hãy cất kỹ miếng ngọc này. Nó ở bên bà cả một đời, cũng bảo vệ bà ngần ấy thời gian. Bây giờ bà nội sắp phải đi rồi, tâm nguyện duy nhất chính là con có thể bình an mà thôi... Miếng ngọc này cũng sẽ bảo vệ con."



...



Bà nội nói, miếng ngọc này có thể bảo vệ người ta.



Chu Tuyết và Liễu Nho Nho tưởng nhớ đến bà nội, hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa. Nhìn gương mặt lo lắng của Liễu Nho Nho, cô ấy vô thức giơ tay ấn vào ngực mình.



Mặt dây chuyền bằng ngọc kia đang được đeo trên cổ cô ấy. Sau khi bà nội chết, cô ấy chưa hề tháo nó xuống dù chỉ một lần.



Có lẽ miếng ngọc thật sự đã bảo vệ cô ấy... Nên hai thứ đáng sợ trong giấc mơ đó mới không thể làm hại được cô ấy sao?



Cô ấy không thể tin nữ quỷ kia mà đập vỡ miếng ngọc được.



"Là vậy à..." Triệu Nho Nho như có điều suy nghĩ, cô ấy trầm ngâm một lát: "Ngày mai là thứ bảy, cậu không đi làm đúng không?"



"Ừm, được nghỉ."Chu Tuyết nói.



"Vậy chúng ta cùng đến nghĩa trang nhìn thử xem?" Triệu Nho Nho đề nghị: "Mặc dù không phải ngày lễ đặc biệt gì, nhưng cũng nên mua ít tiền giấy rồi đốt cho bà nội cậu, kể cho bà ấy nghe về những gì cậu đã trải qua. Biết đâu bà ấy sẽ phù hộ cho cậu nữa đó?"



Chu Tuyết hơi do dự trong nháy mắt.



Nhưng ngay sau đó, cô ấy liền thở dài, dường như cảm thấy day dứt vì mình đã phải làm phiền đến người bà đã khuất.



"Được rồi, trưa mai chúng ta gặp nhau nha. Hi vọng bà nội có thể... Cứu mình."



Giữa trưa trời nắng nên bớt đáng sợ hơn.



Chu Tuyết vẫn không có hứng ăn, cùng Liễu Nho Nho giãi bày cảm xúc một hồi đã cảm thấy mệt mỏi.



Sau khi cùng nhau dọn bát đĩa và đũa, Chu Tuyết rời khỏi nhà Liễu Nho Nho, móc chìa khoá mở cửa nhà mình.



Mặc dù cô ấy không muốn đặt chân vào phòng ngủ, nhưng sự tra tấn kéo dài suốt một tháng qua đã khiến cô ấy dần hình thành một ít khả năng chống chịu. Ban đầu khi tỉnh dậy, cô ấy vô cùng sợ hãi căn phòng ấy, nhưng bây giờ đã có thể chấp nhận nó một cách khá bình thản.



Đương nhiên, có lẽ phản ứng của Chu Tuyết thờ ơ hơn người bình thường rất nhiều, không biết là do tính cách sẵn có hay là vì đã nghe qua mấy lời nói kỳ quặc của bà nội, nên khả năng tiếp thu những thứ này mới mạnh mẽ hơn người thường.



Rửa mặt, lướt điện thoại rồi leo lên giường.



Bây giờ cách thời gian đi ngủ thường lệ vẫn còn sớm, nhưng cô ấy đã cảm thấy rất mệt mỏi. Cũng may hôm nay là thứ sáu, cô ấy cũng không mang công việc về nhà nên khá rảnh rỗi.



Đã hẹn với người ta là ngày mai cùng đi đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố để thăm bà nội mình, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt, dễ khiến tinh thần thoải mái hơn.



Chu Tuyết nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.



...



Triệu Nho Nho cất bát đĩa vào tủ, tiêu hóa thông tin mà mình đã tìm hiểu được, trên mặt không có biểu cảm gì.



Bây giờ cô ấy cần nghĩ cách liên lạc với Dư Hạnh. Sau ngần ấy thời gian, cô ấy cá chắc rằng Dư Hạnh sẽ không ngoan ngoãn đứng chờ ở hành lang, hay là ra ngoài dạo phố rồi?



Triệu Nho Nho không biết thân phận nhập vai của Dư Hạnh, có lẽ cô ấy có thể tiếp cận những nguồn thông tin khác để lấy được manh mối.



Lấy một cây đũa gỗ màu đen ngắn hơn những chiếc đũa thông thường ra, Triệu Nho Nho thì thầm điều gì đó trong miệng rồi lập tức buông tay.



Chiếc đũa dựng đứng tại chỗ bằng một cách thần kỳ nào đó trong hai giây, rồi mới đổ nghiêng về phía cô ấy.



"Ngay chỗ này hả?" Cô ấy có hơi ngạc nhiên, quẻ này cho thấy người mà cô ấy đang tìm ở rất gần đây.



"Sẽ không đợi ở hành lang thật đó chứ... Không, không thể nào, chắc là sau khi rời khỏi đây đã tính xong thời gian để quay lại rồi."



Triệu Nho Nho đi tới chỗ cửa ra vào, chợt thấy một cái bóng của đàn ông lướt ngang qua.



Trên mặt là biểu cảm quả nhiên là như thế, cô ấy mở cửa rồi nhỏ giọng nói: "Vào…"



Hử?



Không có ai sao?



"Bộp."



Đột nhiên, trong phòng ngủ truyền đến âm thanh trầm đục của thứ gì đó vừa rơi xuống đất. Triệu Nho Nho nhíu mày, thuận tay đóng cửa lại, quyết định đi vào phòng ngủ trước.



Cô ấy hít thở chậm lại, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.



Không giống như bóng tối đã tưởng tượng, đèn phòng ngủ vẫn được bật, sáng sủa vô cùng, trong đó có thứ gì thì trong mắt Triệu Nho Nho có thứ đấy.



Một người đàn ông đang chống cằm lướt điện thoại ở bàn làm việc của cô ấy, trước mặt còn mở thêm một cái laptop, cáp sạc thì cắm luôn vào ổ điện dưới gầm bàn.



Trên mặt đất là hộp giấy loại cứng. Âm thanh vừa rồi chắc chắn là do nó rơi xuống từ bàn làm việc mà sinh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận