Trò Chơi Suy Diễn

Chương 481: Địa Ngục Của Alice - Cách th...

"Nhưng đã nửa tiếng trôi qua, chắc chắn dấu ấn đã biến mất, vậy chẳng phải kẻ phá hoại đã có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi sao?" Ý nghĩ đến trang sách bị xé mà mình đã thấy qua con mắt của Tăng Lai, anh ta nghi ngờ trang giấy đó đến từ vị quản gia này. Do đó, anh ta cũng hy vọng có thể tìm ra cơ hội đột phá từ quản gia. Quản gia lạnh nhạt nhìn Ý, lịch sự cúi người: "Du khách thân mến, cậu không thể chứng minh rằng vị khách này chính là kẻ phá hoại." "Có thể."



Khi Ý còn định nói lý thêm, Dư Hạnh đã tự mình lên tiếng: "Là tôi làm. Sau khi nhận ra sai lầm của mình, tôi vô cùng hoảng sợ và hối hận. Tôi săn sàng thừa nhận lỗi lầm của mình và chấp nhận hình phạt thích đáng. Hy vọng quản gia có thể cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi." Quản gia: "..."



Ý: th..."



Quản gia đang nghĩ gì thì Ý không biết, anh ta chỉ biết mình đã bị cách xử lý của Hạnh làm choáng váng mặt mày.



Trời ạ, đây là kiểu thái độ của một học sinh trung học phổ thông khi viết bản kiểm điểm sao! Anh mang thái độ này vào một tình huống suy diễn có thể lấy mạng mình mà coi được à??



Dư Hạnh nói tiếp: "Trước khi báo động, tôi đã đập vỡ tổng cộng mười hai bức tượng, sau khi phát thanh, trong lúc hoảng loạn tôi lại đập vỡ thêm một bức nữa. Quản gia, tôi đã gây ra thiệt hại rất lớn cho lâu đài cổ. Nếu không bị trừng phạt, tôi sẽ không thể yên lòng." Quản gia: "..."



Lớp da mặt cứng nhắc của ông lão tóc bạc dường như khẽ động đậy, ông ta nhìn Dư Hạnh chăm chú: "Đúng vậy, tổng cộng là mười ba bức tượng. Tôi tin cậu chính là kẻ phá hoại."



Những mảnh vụn đá vỡ khắp sàn, nếu không tận mắt chứng kiến từng bức bị đập vỡ thì khó mà đếm được chính xác như vậy.



Ông ta đưa tay ra, nhận lấy Dư Hạnh từ tay Ý, người đang ngạc nhiên nhưng không biểu lộ trên mặt, rồi nói với anh ta: "Thưa quý khách, cảm ơn cậu đã đóng góp vào việc giữ gìn an ninh cho Địa Ngục Của Alice."



Vì thời hạn đã hết, Ý không nhận được bất kỳ phần thưởng nào, nhưng anh ta cũng không mong chờ gì vào phần thưởng, chỉ nhân cơ hội hỏi: "Vậy quản gia, ông sẽ đưa Hạnh... Tức là kẻ phá hoại đi đâu?”



"Giao cho Alice xử lý." Quản gia gật đầu lạnh nhạt: "Cậu có muốn đi cùng không?" Giao cho Alice? Nhưng bầy giờ Alice thuộc phe quỷ vật, gặp ai là giết người đói!



Ý nhíu mày, cảm thấy mình không thể tùy tiện nhảy vào hố như vậy. Hơn nữa, anh ta nghi ngờ việc làm của Hạnh có thể đang đối đầu với hiểm nguy, thế là lắc đầu nói: "Không, thưa quản gia, các ông tự xử lý là được."



Quản gia không nói thêm gì, chỉ dẫn Dư Hạnh đi về phía cầu thang bên phải dẫn lên tầng năm.



Dư Hạnh quay đầu nhìn Ý một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta: Biến đi, đừng có mà đi theo.



Ý "chậc" một tiếng, không thèm bận tâm đến thảm kịch có thể xảy ra với hắn, xoay người bước về tầng bốn. Không đáng tin chút nào, Ý thầm nghĩ. Không phải tên Hạnh này tự tin quá mức rồi sao. Tốt hơn hết là mình nên tìm manh mối theo cách của riêng mình.



Dù nhìn có vẻ như quản gia không dùng nhiều sức, nhưng thực ra đã ấn mạnh lên sợi dây thừng, hạn chế mọi cử động nhỏ nhặt của Dư Hạnh.



Ông lão không nói một lời nào, sau khi dẫn Dư Hạnh đến trước cánh cửa sắt hoen gỉ bị khóa kín trên tâng năm, lấy ra một chiếc chìa khóa từ túi áo vest rồi dùng một tay vặn ổ khóa. Cánh cửa kêu lên một tiếng chói tai khi mở ra một khe nhỏ, để lộ ra bên trong là một không gian tối đen.



Lúc này, Dư Hạnh lại hỏi: "Ông định đưa tôi đi đâu?" "Không phải đã nói rồi sao, giao cho Alice xử lý." Có lẽ vì đã xác định Dư Hạnh là kẻ phá hoại nên quản gia không còn giữ thái độ lịch sự với du khách nữa, giọng điệu trở nên lạnh lùng.



"Bỏ đi." Dư Hạnh nói: "Nếu trong nửa giờ đó có người bắt được tôi thì tôi còn tin lời ông sẽ giao tôi cho Alice. Nhưng bây giờ thì sao? Alice đã mất trí, ông mong ả ta sẽ xử lý tôi thế nào?"



Quản gia chợt dừng động tác đẩy cửa khi nghe Dư Hạnh nói, quay sang nhìn hắn. Mặc dù hai tay Dư Hạnh bị trói và dây thừng trên chân làm hắn đi lại khó khăn, nhưng tâm trạng của hắn lại rất tốt, đang nở một nụ cười thách thức với quản gia: "Tôi đã tình cờ gặp ả ta đấy~ Khi Alice gia nhập phe quỷ vật, ả ta đã mất đi lý trí."



Quản gia dời mắt về, vẻ mặt không thay đổi, đẩy cửa vào và đẩy Dư Hạnh vào trong. "Cạch—”"



Cửa đóng lại ngay sau lưng Dư Hạnh, và ngay giây tiếp theo, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trong không gian tối đen như mực, chiếu sáng một vùng rất nhỏ.



Dư Hạnh dành chút thời gian để quan sát xung quanh một lượt. Hành lang mà hắn đang đứng bây giờ hẹp và sâu, nhìn sơ thì có vẻ tương tự như đường hầm hoa hồng mà Dư Hạnh và Tăng Lai đã đi qua.



“Cậu có sợ không?” Quản gia, người đang cầm chiếc bật lửa tạo ra ánh lửa nhỏ, hiếm khi chủ động lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận