Trò Chơi Suy Diễn

Chương 411: Địa Ngục Alice - Thi Thể (1)

Chẳng lẽ thật sự không thể trốn trong tủ đồ?



"Bùm!"



Hàn Chí Dũng đá mạnh vào cửa tủ, khiến tủ rung lắc dữ dội, nhưng vì ổ khóa bên ngoài, cửa vẫn không mở được.



"Không thể thoát được đâu." Giọng nói nhẹ nhàng kèm theo tiếng cười khiến Hàn Chí Dũng tức giận không thôi Nếu không có nguy hiểm, một chiếc khóa chẳng là gì cả.



Nhưng trong lúc bị quỷ vật quấn lấy, cái khóa này không chừng sẽ lấy mạng ông ta ngay lập tức!



Ông ta gầm lên: "Dư Hạnh, mày chờ đó cho tao!"



Bóng đen của quỷ ảnh hiện ra trên người hắn, những con quỷ với gương mặt đầy vẻ đau đớn phát ra tiếng hét chói tai, kéo nhau lao lên mặt ông ta, cào xé lớp màng mỏng kia.



Hàn Chí Dũng cảm thấy mặt mình dần nhẹ đi, lập tức mở mắt ra, quệt một tay lên sờ thử, trên trán ông ta đang rỉ máu tươi.



"Bùm!"



"Bùm!"



Trong tình huống nguy cấp, Hàn Chí Dũng không còn để ý đến cơn đau nữa, dùng vai đập mạnh vào khe cửa. Tuy nhiên, cửa gô của tủ quá dày, ông ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của những con quỷ mà ông ta nuôi và quỷ lột da quấn lấy nhau.



"Bùm!"



Cuối cùng, ổ khóa rơi xuống, ánh sáng tràn vào, Hàn Chí Dũng ngã xuống đất, nghiến răng quay lại nhìn.



Chỉ thấy trong tủ đồ vừa mở, một "khuôn mặt" trắng muốt bay lơ lửng trong không trung, cắn xé những con quỷ mà ông ta nuôi dưỡng, gương mặt trắng xám đầy hung ác, răng trong miệng sắc nhọn, nhìn thấy hàm răng này, trán ông ta càng thêm đau đớn.



Thoát khỏi tủ, khuôn mặt trắng nhìn ông ta đầy giận dữ, rồi thoát khỏi đám quỷ, ẩn vào gỗ.



Những con quỷ dần tan rã, biến thành một viên ngọc lăn ra ngoài, dừng lại bên chân Hàn Chí Dũng. Viên ngọc đầy vết nứt, trông vô cùng mong manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn. Ông ta cau mày nhặt lên, từ từ đứng dậy, miệng lẩm bẩm những lời thô tục.



Đây là tế phẩm giúp ông ta có khả năng nuôi dưỡng quỷ, nhưng những con quỷ này không



Giờ thì... Chỉ cần dùng thêm một chút nữa thôi thì trong trận suy diễn này, ông ta sẽ không thể dùng viên ngọc này được nữa.



Ông ta hít một hơi thật sâu, xoa xoa bả vai đã bị đập sưng, liếc nhìn vào gương.



Ở giữa trán ông ta xuất hiện một vệt máu mỏng, có lẽ nếu không có tế phẩm, gương mặt này của ông ta đã bị lột sống rồi.



Hàn Chí Dũng: "... "



Bị Dư Hạnh chơi xỏ một vố, dù trước đầy ông ta đã nghĩ đến việc giết Dư Hạnh, nhưng bây giờ ông ta càng cảm thấy căm hận hơn.



Vâng, người trên Tuyến Sa Ngã không bao giờ nói lý lẽ. Ông ta cố nén cảm giác buồn nôn và khó chịu, lấy quần áo từ ngăn trên của tủ đồ ra rồi thay đồ, vẻ mặt âm trầm rời khỏi phòng tắm.



Nhưng dù là Tăng Lai và những người khác hay Hàn Chí Dũng, bọn họ đầu đã quên mất sự hiện diện của một người.



Mặt Trắng ôm lẫy hai cánh tay mình, ngồi xổm trong không gian hạn chế của tủ đồ, mặt nạ đeo trên mặt, anh ta chưa từng nghĩ đến việc tháo nó xuống.



Dù tủ bên cạnh có phát ra tiếng động lớn thế nào, anh ta vẫn im lặng không nói lời nào. Cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối hỏi anh ta: "Mày có mặt không?”



"Mày có mặt không?"



Đây là một câu hỏi mà đối với bất kỳ người sống nào, câu trả lời đều chỉ có một, đó là có.



Nhưng Mặt Trắng không trả lời, toàn thân cậu ta run lên từng đợt.



Rõ ràng, cậu ta đang sợ hãi. Cậu ta ngồi thu mình trong góc, lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, với sự thử thách và đầy ác ý: "Ò? Đeo mặt nạ à?"



"Nếu đã vậy, thì coi như mày không có mặt rồi..."



Giọng nói dường như có chút tiếc nuối, áp lực ngột ngạt từ từ tan biến, như thể vì lý do này mà bỏ qua cho cậu ta. Mặt Trắng nín thở, chờ thêm một phút nữa, nhưng giọng nói đó không vang lên thêm lần nào.



Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đẩy cửa, muốn nhanh chóng rời đi.



Cậu ta có chút hối hận, đúng ra nên đi theo người như Dần Cờ Bạc, dù sao thì đối phương chắc chắn sẽ không ác ý hãm hại một người không quen biết.



Dù cho... Cậu ta thuộc tuyến Sa Ngã.



Dù sao thì Tăng Lai cũng sẽ không biết điều đó, nên cậu ta sẽ không khác gì với những người khác.



Đang suy nghĩ, tay của Mặt Trắng đã chạm đến cửa, chỉ cần đầy nhẹ là cậu ta có thể thoát khỏi nơi khiến cậu ta hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng này.



Đúng vậy, sau khi chui vào tủ đồ, cậu ta mới nhận ra rằng những thứ quỷ quái ở đây thuộc về cậu ta... Tương ứng với tội lỗi của cậu ta.



Nhưng cậu ta cũng không thể ra ngoài, vì quỷ vật bên ngoài dường như có thị giác rất tốt, cậu ta cũng không thể đối phó được.



Bởi vì mắt cậu ta rất kém, không nhìn rõ, gặp phải quỷ vật thì khó mà thoát được. Đáng ghét.



Vốn cậu ta không có yếu đuối như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận