Trò Chơi Suy Diễn

Chương 373: Địa ngục của Alice : Tập hợp ...

[ Sau đây là danh sách thông tin về trò chơi suy diễn.]



Lời nhắc suy diễn liên tục được làm mới trên bảng điều khiển. Đó vẫn là màu đỏ thẫm quen thuộc nhưng phông chữ lại bết dính hơn so với Công Viên Của Alice, nó giống như máu mới chỉ đông một nửa vậy.



[ Suy diễn loại trung: Công viên của Alice.]



[ Cấp độ: Đấu tranh.]



[ Loại hình: Trò chơi suy diễn tổng hợp.] [ Tranh đấu chiếm 40%, nhập vai chiếm 40%, phản chiếu chiếm 209%.]



[ Trò chơi suy diễn này dành cho tám người.]



[ Phân tích: Suy diễn này là phiên bản thứ hai của "Công viên Alice”". Công viên Alice trước đây đã mở cửa khu vực vừa xây dựng cho sáu du khách có tội hoặc vô tội. Tuy nhiên, do quy hoạch của công viên vào thời điểm đó không đầy đủ nên chưa thể mang lại trải nghiệm hoàn hảo nhất cho du khách. Sau khi rút kinh nghiệm, Alice - người phụ trách công viên đã rút kinh nghiệm và lên kế hoạch lại cho các dự án trò chơi. Lần này, cô ấy vô cùng tự tin rằng nhất định có thể khiến du khách chơi thật vui vẻ!]



[ Vì để các du khách thỏa sức thể hiện bản thân mình, Alice đã chuẩn bị cho các du khách mặt nạ cosplay. Cô ấy nói, loài người chính là như vậy, khi danh tính bị che giấu thì mới có thể làm điều ác một cách trắng trợn được!]



Cùng với những lời nhắc nhở xuất hiện một cách lần lượt, khung cảnh trước mặt Dư Hạnh cũng biến đổi theo. Hắn cảm thấy không khí xung quanh đã nóng hẳn lên. Cơn mưa xối xả lặng lẽ bốc hơi trong làn sóng nhiệt, từng đám sương trắng bay hơi phát ra tiếng xì xì.



Trong làn sương mù trắng xóa, thế giới trong mắt của hắn im lặng thay đổi. Ngọn lửa lớn bùng lên ở nơi chân trời, vô số đốm lửa chưa tắt từ trên trời bay xuống cùng với tro tàn và mảnh vụn, phủ lên đống đổ nát và ngói vỡ. Mây máu, mưa tro.



Một mùi cháy khét tràn ngập khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.



Dư Hạnh ho khan vài tiếng, trong con ngươi màu đen phản chiếu cảnh tượng tận thế bất ngờ ập đến, hắn vô thức thì thào một tiếng: "Thật xinh đẹp..."



Đây không phải là do phần đen tối trong lòng của hắn bị khơi dậy, đơn giản chỉ do khung cảnh này quá chấn động mà thôi. Trước loại phép màu của trời đất thế này, con người sẽ cảm thấy bản thân như hạt bụi cực kỳ nhỏ bé.



Những đám lửa bị đốt đến cháy rụi như tiền giấy đốt cho người thần đã qua đời vào dịp tết Thanh minh. Nó cháy một cách im lìm, quằn quại và héo mòn giữa sự hiện hữu và biến mất, cuối cùng là bị đốt thành tro. Vẫn may, sức nóng đáng sợ và những đám lửa cháy lan không truyền trực tiếp đến hắn mà dường như bị ngăn cách bởi một bức tường không khí vô hình, cho phép hắn có thể nhìn thấy nhưng không cách nào chạm vào. Đương nhiên, đây cũng không phải là thật. Bởi vì từ lúc Dư Hạnh kích hoạt viên hồng ngọc, hiện thực và hoang đường đã lập tức bị ngăn cách. Cảnh tượng hiện giờ thuộc về thế giới hoang đường còn thời gian thực đã dừng lại.



Bóng dáng của Hàn Tâm Di và Vu Gia Minh dần dần biến mất, tất cả những gì mà hắn có thể thấy là một màu đỏ xám. Nó giống như khung cảnh mà Dư Hạnh đã trông thấy vào giây phút cuối cùng trước khi thoát khỏi công viên suy diễn của Alice đến bảy phần, nhưng lại có vẻ đẹp tàn tạ và hoang vu hơn.



[ Alice đã cấp vé qua cửa của công viên giải trí vào mặt nạ nhân cách. Vui lòng cụ thể hóa mặt nạ rồi đeo lên để tiến hành soát vé.]



Dư Hạnh đưa tay ra, khung mặt nạ nhân cách của hắn ngưng tụ thành một cái bóng mặt nạ trong suốt, tro tàn xung quanh lũ lượt tụ lại rồi khớp từng mảnh một với nhau tạo thành một chiếc mặt nạ cười hơi lố màu xám. Đôi mắt của mặt nạ là hai cái lỗ hình lưỡi liềm ngược không che khuất tầm nhìn. Dưới mắt là hoa văn nước mắt màu đen, bờ môi đỏ tươi, chỉ riêng vẻ ngoài thôi cũng đã đủ để so sánh với độ đáng sợ của một số quỷ vật luôn rồi.



Dư Hạnh không để ý, hắn cảm thấy phong cách nào cũng thú vị nên trực tiếp đeo lên mặt.



Không chỉ khuôn mặt mà cả người Dư Hạnh cũng đổi sang một bộ quần áo màu đen trong sự bàng hoàng của hắn. Áo là loại có mũ trùm, trước ngực có in dòng chữ



[ Đoàn tham quan Địa Ngục Của Alice]. Quần hơi bó, xuống chút nữa là một đôi giày thể thao màu đen. Không sao cả, mặc dù dáng người và kiểu tóc không có gì thay đổi nhưng bộ trang phục này khá thuận tiện cho việc di chuyển, cũng như giúp cho việc ẩn nấp và che giấu danh tính..



[ Lời nhắc của Alice: Sau khi vào công viên, bạn có thể tháo mặt nạ bất cứ lúc nào, song bạn sẽ có thể gặp phải những sự kiện không xác định ~ Nhân tiện, vào một số thời điểm nhất định, bạn cũng sẽ gặp phải những sự kiện không xác định nếu không tháo mặt nạ ra đó nha~]



Có nghĩa là phải lựa chọn có tháo mặt nạ hay không dựa trên sự kiện à... Dư Hạnh lẩm bẩm một câu.



Một giây sau, một cơn gió thổi qua, tro bụi tích tụ trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, che khuất tầm nhìn. Chờ sau khi đám bụi biến mất trong không khí, tàn tích đã biến thành một tòa lâu đài cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận