Trò Chơi Suy Diễn

Chương 104: Cậu giết cô ấy rồi? (1)

Phòng trong.



Khi vị khách thứ ba bước vào đây, khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, không còn là đen trắng thuần túy, mà biến thành một không gian mang đậm phong cách cổ xưa. Những tấm ngăn bằng gỗ nâu được chạm khắc hoa văn mây trời chia phòng nhỏ thành các khu vực tinh tế và tự nhiên, trên tường trắng treo tranh sơn thủy, không rõ của ai.



Bình phong khắc hoa, ấm trà và lư hương. Còn trên tường phía bên kia là những bức tranh sơn dầu được đóng khung kỹ càng, khung tranh trông rất đắt tiên, những bức tranh không treo ở bất kỳ nơi nào mà chỉ được xếp chồng lên nhau một cách có trật tự.



Bên cạnh tranh còn có vài bức tượng đá lớn nhỏ, nét mặt sống động như thật, có thể thấy người tạc tượng có tay nghề rất cao.



Nhìn chung, căn phòng này không chỉ đậm chất cổ xưa mà còn kết hợp hài hòa giữa Đông và Tây. Ở giữa phòng xuất hiện hai chiếc ghế, nữ phù thủy nhẹ nhàng kéo vạt áo choàng, ngồi xuống một chiếc, con mèo đen trên vai cô ta kêu một tiếng, nhảy xuống đất, chạy đến ngồi lên chiếc ghế kia.



Vậy nên Dư Hạnh nhìn thấy cảnh này.



Trong căn phòng tỉnh tế, quen thuộc, nữ phù thủy ngồi uy nghi, trước mặt cô ta lơ lửng một vật thể bán trong suốt.



Tầm nhìn tốt, hắn dễ dàng nhận ra, trung tâm vật thể đó là một đám sương mù đen trắng xen kẽ, bên ngoài là các quỹ đạo sao, những viên ngọc hoặc lấp lánh trong suốt, hoặc u ám nặng nầ, hoặc rực rỡ chói mắt, đang quay theo các quỹ đạo riêng của chúng.



Hắn thong thả bước tới, phát hiện con mèo đen ngồi trên chỗ ngồi vốn thuộc về hắn. "Con mèo này thật không khách sáo." Dư Hạnh nhướn mày, nhẹ nhàng đưa hai tay ra đỡ con mèo, con mèo cũng không phật ý, chỉ mở to đôi mắt vàng nhìn hắn.



Một người một mèo nhìn nhau hồi lâu, nữ phù thủy không cản lại mà còn tỏ ra thích thú.



"Meo!" Một lúc sau, Dư Hạnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, con mèo đen có vẻ chán, vung vẩấy móng vuốt, lắc lắc tai. "Nó tên là 'Xui Xẻo'." Nữ phù thủy hiếm khi chủ động lên tiếng, "Nó thích ngươi."



Xui Xẻo kêu lên một tiếng, vung vẩy một chút, nhưng vân không thoát khỏi tay Dư Hạnh.



"Ô?" Giọng trầm kéo dài, phát ra một âm điệu không rõ nghĩa.



Ngay sau đó, vẻ mặt Dư Hạnh chậm rãi thay đổi, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trên người hắn, ánh mắt nhìn Xui Xẻo dần trở nên giễu cợt, khiến Xui Xẻo kinh hãi, lông dựng đứng.



"Meo——" Khi Xui Xẻo kêu lên, Dư Hạnh thả tay, Xui Xẻo liên nhảy lên đùi nữ phù thủy, co rúm lại thành một cục. Dư Hạnh khôi phục vẻ mặt bình thường, hài lòng với diễn xuất của mình và hiệu quả mà nó mang lại, vui vẻ nói: "Như vậy nó sẽ không thích tôi nữa. Con mèo nhỏ, lần sau nhớ đừng ngồi vào chỗ của ta."



Xui Xẻo tức giận. Xui Xẻo cũng muốn làm thế, khi nhận ra mình bị đùa giỡn, nó giận dữ, nhảy lại lên chân Dư Hạnh, đệm thịt trên móng vuốt của nó dẫm lên quần jeans của hắn vài bước rồi nhảy lên phía trước.



Dư Hạnh thấy con mèo đen suýt chút nữa nhảy lên chỗ nhạy cảm của hắn, mặc kệ luông khí đen ngày càng đậm quanh người nó, hắn nhanh chóng nắm lẫy gáy Xui Xẻo, không vui mà ném nó về phía nữ phù thủy: “Không sợ ta à. Nhưng, với sức mạnh hung dữ như vậy, tại sao lại có hình dáng vô dụng như thế này?” “Ta không biết.” Nữ phù thủy đón lấy Xui Xẻo, trong lòng đồng tình với nhận xét của Dư Hạnh về sức mạnh của con mèo đen.



Xui Xẻo, đúng là mạnh mẽ. Cô ta vuốt ve bộ lông của Xui Xẻo, ánh mắt khẽ động: “Tại sao lại là mèo, có lẽ chủ nhân của nó sẽ biết.”



“Cô không phải chủ nhân của nó?” Dư Hạnh liếc nhìn nữ phù thủy, như thể hoàn toàn không để ý đến vẻ đẹp của cô ta, “Thôi, tôi cũng không quan tâm, ba câu hỏi, cô hỏi đi."



“Được, ta bắt đầu hỏi đây.” Nữ phù thủy đặt tay lên quỹ đạo sao đang quay, mắt nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh, “Câu hỏi thứ nhất.”



“Ngươi có nhớ mình đã sống bao nhiêu tuổi không?”



Dư Hạnh nhếch mắt, nửa cười nửa không: “Dĩ nhiên nhớ.”



Nữ phù thủy nói: “Câu hỏi thứ hai, khi nhớ lại, ngươi có còn cảm nhận được sự tuyệt vọng khi bị lừa dối vào 'thời điểm đó' không?”



“Nhớ.” Dư Hạnh gác chân lên nhau.



“Câu hỏi thứ ba. Từ khi ngươi quyết định trả thù đến nay, đã bao nhiêu năm trôi qua?” Dư Hạnh nghiêng đầu nghĩ: “Chắc là... bảy mươi năm.” “.,. Thì ra ngươi là lão yêu quái.” Nữ phù thủy nói một cách nghiêm túc.



“Đúng vậy, lớn hơn cô nhiều đấy~” Dư Hạnh cười rạng rỡ, “Nào, gọi một tiếng tổ tiên nghe nào~”



Nữ phù thủy: “Tổ tiên.”



Dư Hạnh: Đứa trẻ này thật thà quá.



Thời gian nói chuyện với nữ phù thủy không lâu, Dư Hạnh nhấc chân bước ra khỏi phòng, nữ phù thủy cũng đi theo.



"Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ này." Nữ phù thủy gật đầu với hai người đang chờ trên ghế sofa, "Manh mối là, khi xác chết được phát hiện trong thực tế, hung thủ không có mặt tại hiện trường."



Nghe vậy, Vương Tuyệt là người vui nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận