Trò Chơi Suy Diễn

Chương 804: Độc trùng trong núi (3)

Nghe vậy, anh Tôn cũng không nói thêm gì nữa, Finley quay đầu lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Dư Hạnh, khiến hắn rất khó hiểu.



Anh ta cho rằng nói vài câu vớ vẩn có thể khiến hắn đau lòng?



Những người khác trong đội đều im lặng giả vờ không nhìn thấy cuộc tranh chấp này. Một bên là đồng đội cũ có kinh nghiệm phong phú, một bên là họa sĩ tài giỏi có manh mối được mời đến với số tiền lớn, bọn họ đều không muốn đắc tội với bên nào.



Ellie xịt xong thuốc chống côn trùng, chán ghét liếc nhìn bóng lưng của Finley, chỉ có Thi Tửu cười lớn: "Tôi nói này Finley, cái gì mà giúp San thích nghi với bầu không khí, còn không phải là do anh không thích có người đẹp trai hơn mình sao? Đã làm điếm thì đừng có lập bàn thờ trinh tiết, anh có ý gì trong lòng anh tự biết.”



Cô ta nóng tính, cũng không ngán Finley, tiếp tục châm chọc anh ta: "Bình thường anh hay nói mấy câu mỉa mai phụ nữ tôi không quan tâm, nhưng bây giờ trong đội có tôi và Ellie, mong anh tự biết điều, đừng có kiếm chuyện."



"Hừ, cô cứ bảo vệ hắn đi, có bản lĩnh thì bảo vệ hắn cả đời đi.” Finley không vui, trừng mắt nhìn Thi Tửu, cuối cùng cũng không tranh cãi với cô ta. Thực ra, trong tiểu đội này bọn họ cãi vã là chuyện thường ngày, nhưng chẳng ai vì chút chuyện nhỏ mà tức giận thật sự. Bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, không đến mức vì vài câu nói mà trở mặt với nhau.



Thi Tửu cười lạnh, liếc mắt nhìn vẻ mặt thờ ơ của Dư Hạnh, không nói gì nữa.



Lúc này bọn họ đã tiến sâu vào trong núi, nhìn độ cao có lẽ đang ở sườn núi, cây cối xung quanh đã có sự thay đổi, xuất hiện nhiều loại thực vật bọn họ không biết tên.



Thể lực của cả đội đều khá tốt, di chuyển với tốc độ đều đặn, thỉnh thoảng Scar sẽ để lại dấu vết trên cây và mặt đất để sau này dễ dàng quay về.



Anh Tôn dẫn đội đi theo bản đồ. Lúc đầu Dư Hạnh còn rất hứng thú, vừa đi vừa quan sát cây cối xung quanh, sau đó lại mệt mỏi, lấy tai nghe có dây ra cắm vào điện thoại di động nghe nhạc.



Hắn biết giữ pin điện thoại di động cũng không có ích gì, bởi vì sau khi vào núi tín hiệu càng ngày càng kém. Lúc này điện thoại đã hoàn toàn mất tín hiệu, không còn khả năng liên lạc với bên ngoài.



Hơn nữa Dư Hạnh đã hiểu rõ phong cách của suy diễn, sau này làm gì còn thời gian động đến điện thoại di động. Nếu không phải đã chạy trốn thì cũng là đang trên đường chạy trốn, không có thời gian để thoải mái mà nghe nhạc như bây giờ, vì vậy hắn nhân lúc vẫn đang yên bình dứt khoát thư giãn một lát.



Không lâu sau, bác sĩ Ellie lại đến gần hắn, trong mắt lộ ra tia tìm tòi nghiên cứu, nhỏ giọng hỏi: "Này, nghe nói anh Tôn tìm anh để vẽ lại những bức tranh tường?"



Dư Hạnh nhìn cô ấy, sau đó quay đi: "Đúng vậy.”



"Anh thực sự có thể vẽ lại sao? Các bức tranh tường trong lăng mộ tùy vào tình huống bảo quản khác nhau mà độ khó để sao chép cũng phân cao thấp. Nhưng bản thân chúng đã rất mờ, một số còn bị hư hỏng nghiêm trọng, tôi nhìn còn không thể hiểu được họ vẽ gi!"



Dư Hạnh: "Cô đã nhìn thấy tranh tường ở các ngôi mộ khác rồi à?"



Ellie lắc đầu: "Không đâu, tôi mới chỉ thấy bản sao và ảnh ở chỗ người thân thôi.”



Luke đến gần, nghe được lời của cô ấy cũng ghé vào tham gia cuộc trò chuyện: "Người thân? Người thân của cô cũng làm nghề này à?"



“Đúng vậy, nếu không thì làm sao tôi có cơ hội đến đây, vì tôi quan tâm đến cái gọi là đền thờ lăng mộ này thôi. Nhưng người thân của tôi không phải là người giỏi giang gì đâu, ông ấy chủ yếu làm nghề buôn bán đồ cổ." Ellie cười lên, khuôn mặt tròn dễ thương như em bé của cô ấy cũng khiến Luke cười ngốc nghếch theo.



Dư Hạnh: “...”



Hắn nhìn một người đàn ông to lớn râu ria đầy mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch với một mỹ nữ nhỏ nhắn, có chút cay mắt.



Đúng lúc bọn họ đang trò chuyện rôm rả, A Đức ở phía sau đột nhiên "Ôi!" một tiếng, thu hút sự chú ý của cả đội.



"Có chuyện gì vậy?" Anh Tôn hỏi ngay lập tức.



A Đức nhíu mày, lôi con bọ lớn không biết bò lên cổ mình từ khi nào xuống, mắng: "Con bọ này thật biết chọn chỗ, nó gần bò lên mặt tôi rồi, còn cắn tôi một phát nữa.”



"Chỉ là một vết cắn thôi mà, cậu nhìn tay tôi đây này.” Scar cười đưa tay ra, trên mu bàn tay anh ta xuất hiện chi chít những chấm đỏ nhỏ, "Tôi bị cắn nhiều như vậy mà còn chưa nói gì, cậu kêu to như thế làm gì?"



“Cái này không giống nhau! Cậu xem, đây là loại côn trùng gì vậy, miệng dài như vậy!” A Đức khó chịu nói.



Ánh mắt của Dư Hạnh lướt qua. Chỉ thấy con côn trùng màu xám trong tay A Đức dài bằng nửa ngón tay cái, đáng sợ nhất là vòi của nó, vừa mỏng vừa dài, khoảng hai centimet, độ cứng có thể so sánh với kim châm.



Trên lưng con bọ có cánh, nó cứ vỗ cánh muốn thoát khỏi tay A Đức, phát ra tiếng vo ve. Hai con mắt to bằng hạt đậu nhắm chặt rồi lại mở to, trông vô cùng ghê tởm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận