Trò Chơi Suy Diễn

Chương 656: Mộng Yểm (15) – Lái xe đi (1)

Thế nhưng Linh Nhân lại vô cùng khỏe, hắn không thể vùng vẫy phản kháng.



Hắn biết mình đã không thể thay đổi kết cục bi thảm này, không muốn chứng kiến, cảm xúc trốn tránh sự thật bắt đầu bao phủ tâm trí, hắn nhắm mắt lại, như thể chỉ cần nhắn không nhìn thấy thì cha, chị gái và cả những người hầu chăm sóc hắn từ bé đều chưa chết.



Nhưng ngay giây sau, Linh Nhân túm lấy tóc của hắn, ép hắn chứng kiến cảnh tượng trước mắt.



“Cơ hội hiếm có, nhìn cho kỹ vào. Chẳng phải chưa từng trải qua bi kịch, không biết đồng cảm à? Hôm nay hãy cảm nhận đi, hãy nhớ kỹ…”



Ánh lửa phản chiếu trong mắt Dư Hạnh, hắn phẫn hận gào thét.



Linh Nhân ngồi xổm xuống, tiếng cười dịu dàng thổi vang bên tai hắn, đồng thời thả lỏng bên tay đang túm tóc hắn: “Đừng như vậy, giọng của cậu hay biết bao, là một thiên tài hát hí khúc, gào hỏng thì tiếc lắm. À, đúng rồi, tay của cậu cũng thế, tay cào đất chảy cả máu rồi, bàn tay vẽ đẹp này quý giá biết bao ha? Phải biết chăm chút bảo vệ nó.”



Nói rồi hắn ta lại ngâm nga hát như bình thường.



Lửa cháy rực, giọng hát buồn mà làm lòng người mê đắm, Dư Hạnh nghiêng đầu, trong con mắt đỏ ngầu phản chiếu bộ dạng của Linh Nhân.



Hắn ta mặc áo đỏ, môi mỏng cong lên mỉa mai, nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng, thương hại và cả trêu tức.



Lửa cháy, chiếu sáng cả bầu trời.







“Tôi biết rồi, có phải Tuyết và Lương Nhị Ny không được gặp nhau? Ngay cả trong chuyện cúng bái cũng không được.” Triệu Nho Nho cất tiếng kéo Dư Hạnh từ trong hồi ức trở lại với hiện thực.



Hắn chớp mắt mấy cái, thẫn thờ một lúc rồi mới “ừ” một tiếng.



Không biết Triệu Nho Nho đã lải nhải những gì trong lúc Dư Hạnh ngẩn người, khi Dư Hạnh nhìn cô ấy, chợt cảm thấy như bản thân đã tìm đúng hướng: “Một khi cô ấy gặp Lương Nhị Ny thì khoảng thời gian này sẽ uổng phí.”



Nếu như có thể nắm chắc chuyện này, vậy ít nhất sẽ giúp bọn họ loại trừ được hơn phân nửa sai lầm, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.



“Cậu nói đúng, cứ theo hướng này, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra manh mối quan trọng.” Ký ức đột nhiên được nhớ lại cũng không làm ảnh hưởng tới Dư Hạnh, thậm chí hắn còn khống chế được suy nghĩ thôi thúc đi tìm Linh Nhân, tâm trí càng trở nên tỉnh táo.



“Chỉ cần làm rõ rốt cuộc Lương Nhị Ny và Chu Tuyết có quan hệ thế nào, ngoại trừ quan hệ bà cháu thì giữa họ còn có tranh chấp gì khác không.” Dư Hạnh dặn dò, sau đó nói: “Tôi có một suy đoán nhưng cần phải kiểm chứng, trước hết tôi có chuyện này muốn hỏi cô, cô có xe không?”



Triệu Nho Nho: “Xe?”



Đêm tối u ám, gió trời lồng lộng rất thích hợp để làm chuyện xấu.



Nửa đêm, Triệu Nho Nho vẫn thổn thức lo lắng đến mức không thể nào ngủ được còn người đầu sỏ gây ra chuyện này thì vẫn đang ngủ ngon lành ở trên giường.



Dường như mọi thứ lại bắt đầu lặp lại quá trình của đêm qua. Máu thịt trải dài khắp nơi, trong bóng đêm là hình ảnh mờ ảo khẽ lay động. Hình như đó là người giấy đi đôi giày thêu màu đỏ đang lặng lẽ tiến gần về phía Chu Tuyết nhưng cô ấy vẫn không nhận ra bất cứ điều khác thường mà vẫn đắm chìm trong giấc mộng trên chiếc giường được trang trí bởi màu đỏ máu.



Một lúc sau, bên cửa sổ truyền đến một tiếng động nhẹ rồi màn sương mù bắt đầu tràn vào bên trong. Dưới màn sương mờ ảo đấy mơ hồ nhìn thấy một bóng người dáng cao gầy mặc chiếc áo bành tô nhảy từ bên ngoài vào qua cửa sổ. Nhìn dáng vẻ linh hoạt khi thực hiện hành động đấy là biết ngay người này không phải lần đầu tiên làm chuyện đó.



Dư Hạnh đã thích ứng được với hoàn cảnh tối tăm trong căn phòng này. Hắn nhìn chăm chú vào bóng dáng của người đang nằm trên giường rồi dưới ánh nhìn chăm chú của Quỷ Tân Nương đã hiện ra từ người giấy, hắn đã tiến lại gần Chu Tuyết rồi kéo ra sợi dây đỏ được luồn qua viên bạch ngọc từ cổ cô ấy ra.



"Anh..." Vẻ mặt của Quỷ Tân Nương tái nhợt. Cô ta do dự một chút rồi lảo đảo bay đến. Quỷ Tân Nương chưa kịp thốt ra một từ thì Dư Hạnh đã ngắt lời.



Hắn tung viên bạch ngọc lên xuống trong tay khiến chữ "Linh" trên ngọc cũng xuất hiện liên tục trước mắt hắn rồi cười nói: "Để tôi dẫn mọi người đến làm quen hoàn cảnh mới nhé?"



Con quỷ ở trong căn phòng không hiểu ý định của Dư Hạnh. Khi nhìn thấy hắn lại nhảy qua cửa sổ một lần nữa thì bọn chúng lại tưởng Dư Hạnh đã quyết định giúp bọn chúng phá hủy viên ngọc nhưng khi nghe thấy hắn nói như thế bọn chúng cảm thấy có chút thất vọng.



Quỷ Tân Nương không nói một lời. Bình thường thì cô ta sớm đã bị oán hận che mắt rồi bắt đầu gào thét. Nhưng có thể do tối hôm qua tinh thần của Quỷ Tân Nương bị Dư Hạnh tra tấn nên đêm nay cô ta nhận ra mình có thể kiểm soát được bản thân. Thời gian thanh tỉnh có thể tự suy nghĩ của Quỷ Tân Nương đã tăng lên không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận