Trò Chơi Suy Diễn

Chương 122: Thiếu nữ ngồi im lặng (1)

Lucia với đôi mắt đẫm máu nhìn hắn.



Dư Hạnh: “Nhìn xem, Lucia, cô vẫn ổn mà. Vừa rồi chỉ là cô quá mệt mỏi, tỉnh thần không ổn định, cô cần nghỉ ngơi, bạn của tôi. Nhìn cô mệt mỏi thế này, tôi cũng rất đau lòng.”



Lucia:....



Cô bé Martha: Đây là thao tác gì thế!? Nói nghe thật chân thành, mình sắp tin rồi đấy! York: Thú vị, Roy trông như một kẻ điên. Lucia sau khi được nối lại đầu và cơ thể, cử động cổ.



Thật sự nối lại được.



Khuôn mặt của Lucia dần bình tĩnh, nhiệt độ trong phòng ấm lên, cửa cũng mở ra.



“Ồ, giống như một giấc mơ, có vẻ tôi thật sự cần nghỉ ngơi rồi.” Cô ấy gãi đầu, như thể quên mất chuyện York trừ tà, cũng như không thấy vết máu dưới đất và lệ máu trên mặt, quay lại trạng thái khi mới gặp, ngồi xuống ghế làm việc một cách thoải mái. “Mau đi tìm gia đình Brown đi, họ ở phía bắc thị trấn.” Lúc buổi chiều, Dư Hạnh đã tiến vào trong trò chơi. Vì Dư Hạnh cùng hai đồng đội của hắn bị trì hoãn tại đồn cảnh sát nên bọn hắn đã phải mất nửa giờ mới đi đến được căn biệt thự cổ ở tận cùng phía bắc của thị trấn nhỏ.



Việc này đã làm tiêu hao đi mười lăm điểm thể lực của Dư Hạnh nên hiện tại, hắn chỉ còn lại 70 điểm thể lực.



Vào lúc này, trời bắt đầu tối dần, áp suất không khí giảm, York nói rằng sẽ có một trận mưa lớn sắp đến.



Khi đứng trước cửa chính căn biệt thự của gia tộc Brown, Dư Hạnh cẩn thận quan sát một lượt kiến trúc của căn biệt thự cổ xưa mà hắn chưa từng được nhìn thấy trong thực tế.



Kiến trúc của căn biệt thự này mang đậm phong cách Anh Quốc. Tường gạch màu đỏ tối không chỉ khiến nó trở nên ưu nhã mà còn mang một cỗ hương vị lâu đời xa xưa, tạo ra một vẻ đẹp quyến rũ và cổ kính. Điều đó khiến người ta không thể không tò mò rằng rốt cuộc đã có những câu chuyện đẫm máu gì đang ẩn giấu sâu trong lịch sử mà không ai biết.



Biệt thự cũng không cao lắm, có ba tầng. Phía trên cùng là một tầng có diện tích rất nhỏ, giống như một cái gác xép nên nó không phải là nơi lý tưởng để cho người ở.



Ở phía trước của căn biệt thự là một khu vườn nhỏ riêng biệt. Từ bên ngoài cánh cổng sắt, Dư Hạnh nhìn vào phía bên trong thì hắn phát hiện rằng khu vườn nhỏ này có rất nhiều cây cỏ xanh tốt, những khóm hoa hồng nở rộ cùng với các loại hoa như tường vi và bách hợp. Thế nhưng chúng sinh trưởng quá nhanh chóng, quá tươi tốt. Dường như không có một chút dấu vết chăm sóc nào của con người.



Căn biệt thự này rất dễ nhìn thấy, không khó tìm. Chỉ qua bọn hắn luôn bị người dân địa phương kéo lại để kể về những điều kỳ quặc của gia tộc Brown khi bọn hắn hỏi đường.



Martha nhìn cảnh vật xung quanh rồi nói nhỏ: "Gia tộc Brown này có vẻ giàu có nhỉ. Bọn họ vừa mới đến đã mua một căn biệt thự lớn nhưữ vậy."



York cười: "Cũng tàm tạm thôi." Dư Hạnh đã nói chuyện với bọn họ ở suốt chặng đường. Cả hai người đầu có tính cách rất tốt... Ít nhất là khi trong hoàn cảnh bình thường thì tính cách của họ cũng không đến nỗi tệ. Hắn đã nói trước với York và Martha rằng: "Hai người hãy nhớ rằng nếu bên trong có yêu ma quỷ gì thì tôi chỉ có thể dựa vào hai người mà thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là một thám tử yếu đuối, tay trói gà còn không chặt nên tôi rất dễ ngỏm đấy."



"Ờm..." Martha liếc nhìn Dư Hạnh một cái, trên khuôn mặt của cô ấy lộ rõ vẻ nghỉ ngờ. Mọi người ở đây vốn dĩ đầu là hồ ly, cậu đang giả bộ làm bé thỏ trắng làm cái quái gì. Cậu đã sớm lộ ra bản chất của mình khi đối diện với Lucia rồi mài



Còn bên phía York thì lại cảm thấy rất bình thường. Dù sao thì giác quan thứ sáu của cậu ấy luôn bảo York rằng "Kẻ này chắc chắn không phải là người lương thiện!"



Martha vuốt nhẹ tóc đuôi ngựa của mình, cô ấy cảm thấy mình đang phải đứng cạnh hai tên biến thái.



Ngay lập tức, Martha nói: "Tôi cũng có điều muốn nói. Lá gan của tôi cũng rất nhỏ nên mỗi lần đến khu ma là tôi đều núp ở phía sau rồi vung bùa chú. Có gì khi đi vào bên trong, hy vọng hai người cố gắng chiếu cố tôi một chút nha."



Dư Hạnh nhấn nhẹ vào mép nón, cười nhẹ đáp lại.



York xoa nhẹ lên đầu của Martha, giống như anh trai đang chăm sóc em gái: "Chắc chắn rồi! Cô đáng yêu như vậy, chúng tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt!"



Dư Hạnh khẽ nhíu mày.



Hình như cái giọng điệu lúc lên lúc xuống này hắn đã từng nghe qua ở đâu rồi nhỉ. À, đúng rồi. Bình thường trước khi Dư Hạnh muốn gây chuyện thì hắn cũng thường dùng giọng điệu giống như vậy để chọc ghẹo người khác. Lúc này, không biết rằng York đã đem chiếc áo choàng đen dính máu của cậu ấy ném đổi đâu. Cậu ấy đứng ở cạnh cửa, vươn tay chạm vào tấm biển treo trên cửa.



"Ở đây có thông tin."



Tấm biển treo hơi cao, Martha không thể nhìn thấy mà hai người vừa nói muốn chăm sóc cô ấy lại hoàn toàn không giúp Martha đọc nội dung trên biển. Cô ấy chỉ có thể vừa mở to mắt vừa mắng thầm trong lòng rằng đàn ông chính là một cái móng heo lớn. Sau đó Martha nhón chân lên và ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận