Trò Chơi Suy Diễn

Chương 559: Tang Lễ (2) - Dâng hương (3)

Không còn ở ngoài phố, Dư Hạnh không lo lắng bị người giấy nghe thấy, nên hắn khẽ lầm bẩm thành tiếng.



Trước tiên hắn thử đẩy cửa theo cách thông thường, rồi nhận được thông báo suy diễn đầu tiên kể từ khi bắt đầu tiến vào suy diễn. [Không mở được.]



Rất ngắn gọn, với một giọng điệu không thể phủ nhận, không hề đề cập đến việc cần tìm chìa khóa hay liệu có thể dùng bạo lực để mở cửa hay không. Rõ ràng là bạo lực không có tác dụng. Cho đến lúc này, tất cả những gì diễn ra trước mắt đã nói cho cả suy diễn giả và khán giả rằng, trong thế giới này, con phố quỷ là một dạng tồn tại vô hình, có nghĩa là, không ai có thể đảm bảo rằng phát ra tiếng động lớn sẽ thu hút thứ gì đến.



Trước khi chắc chắn rằng việc đá cửa không gây ra hậu quả xấu nào, chỉ có kẻ liều lĩnh mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy.



Dư Hạnh xác nhận rằng cửa không thể mở ra, sau đó mới quay người ổi loanh quanh trong cửa hàng.



Cửa hàng không rộng lắm. Phía sau cánh cửa, hắn nhìn thấy một tờ giấy cũ đã ngả màu vàng, trên đó có vài dòng chữ xấu xí được viết bằng mực đen.



Nhìn vào nét chữ, có vẻ như dụng cụ viết là một chiếc bút lông.



[Cuối cùng cũng chết rồi, hahaha... Thiện có thiện báo, ác có ác báo, cuối cùng họ Lưu cũng bị báo ứng của bản thân giết chết! Hôm nay vui quá, các mặt hàng trong cửa tiệm đầu được giảm giá năm mươi phần trăm. À đúng rồi, nếu muốn mua chịu, nhớ ký tên vào sổ ghi chép nhé. ]



Dư Hạnh chỉ kịp liếc qua một lần, vừa định đọc kỹ hơn thì tờ giấy rơi khỏi cánh cửa, rơi xuống đống tiền vàng giấy trải đầy trên mặt đất.



Hắn bước tới, nhặt tờ giấy lên, nhưng thấy mực đã bị nhòe hết, không còn đọc được một chữ nào nữa. “Đúng là đã kích hoạt tình tiết vào rồi. Chắc hẳn mình phải làm gì đó, hoàn thành một số điều kiện nhất định mới có thể rời khỏi đây.”



“Xem tình hình này, có lẽ trước hết mình cần tìm sổ ghi chép rồi xem thử một chút nhỉ?” Hắn nói lớn thành tiếng. Lần này, hắn cũng làm như lần trước để khán giả có thể nghe thấy và kiếm được một ít khoản thưởng nhỏ.



Hiển nhiên cảnh tượng này rất kỳ quái, và khung bình luận bắt đầu trở nên sôi nổi hơn, đang tích cực gửi tin nhắn ngập màn hình.



[Wow, trong cửa hàng này có quỷ đấy! Vừa nãy nhìn theo tầm mắt của Hạnh thấy khuôn mặt người chết kia, suýt nữa thì tôi đã nôn hết bữa sáng ra rồi!] [Sao lại là cửa hàng này nhỉ?] [Đến rồi đến rồi, nơi càng đáng sợ thì thông tin càng nhiều, tôi muốn xem biểu cảm của cậu chàng tóc dài này khi bị quỷ dọa!]



[Cậu chàng tóc dài nào? Ở đầy làm gì có anh trai nào tóc dài? Bình luận trên chắc lộn sang kênh Ilivestream nào rồi.]



[Hả?]



[Tôi cá đây là phần giải đố kinh dị đấy. Haha, Lạc Lương bên kia cũng đang ở trong cửa hàng này đấy, đoán xem ai sẽ tìm thấy sổ ghi chép trước?]



[Tên họ Lạc ở trong thế giới suy diễn này có lợi thế tự nhiên rồi, còn cần phải nói sao? Chẳng cần phải so đâu.] [Lạc Lương rất tài giỏi.]



[Tài giỏi đến mấy thì cũng đã được thể hiện đâu, còn chưa biết ai sẽ thắng đâu, theo tôi thấy, mặc dù chàng trai trẻ trông rất dễ thương, nhưng tính cách thì rất điêm tĩnh, có thể cũng rất tài giỏi đấy. ] [Lạc Lương đã tìm kiếm năm phút rồi, anh ta tìm rất kỹ, tôi đoán sổ ghi chép không thể tìm được ngay đầu.] [Cố gắng lên, Hạnh! Đánh bại Lạc Lương]



[Bạn so sánh hắn với Lạc Lương à? Dễ thương có thể làm cơm ăn được à? Mà tôi thấy ngoại hình hắn cũng bình thường thôi, Lạc Lương trông còn đẹp hơn, sao các bạn lại thổi phòng hắn dữ vậy?]



[Nói gì thì nói, đúng là mắt của bạn ở trên mù rồi.] [Không hiểu nổi, nếu thích Lạc Lương thì sao không đi vào phòng livestream của anh ta ấy, làm ầm 1 ở đây làm gì?] [Bạn nói thật buồn cười, Lạc Lương giỏi thì giỏi, ghen tị cái gì chứ?]



Thực tế chứng minh, chỉ cần không phải là mình, dù là người thông minh đến mấy cũng không ngại nhập vai một khán giả ngốc nghấếch trong phòng phát sóng. Nhìn tình hình có thể thấy họ đang sắp sửa bắt đầu một cuộc cãi vã lớn, cho đến khi một tin nhắn nặng ký xuất hiện: [Tăng Lai: Đừng lải nhải nữa, có vẻ như hắn đã phát hiện ra manh mi rồi. ]



Mọi người im lặng, dồn sự chú ý từ khu vực bình luận trở lại màn hình.



Gió đã ngừng thổi.



Dư Hạnh quan sát xung quanh trong sự tĩnh lặng. Tiền giấy trong cửa hàng được xếp thành từng chồng trên những chiếc bàn thấp dài, không thấy gì bất thường, nhưng các loại hương được sắp xếp rất tinh tế, hương dài ngắn khác nhau được xếp gọn gàng trên giá, sự sắp xếp quá mức tinh tế, tạo cảm giác như được sắp đặt rất có chủ đích.



Hắn đi vòng quanh hai lần rồi dừng lại trước giá đựng hương, tự nhiên quan sát thêm một chút cách sắp xếp các loại hương này, đồng thời đặt lại tháp hương lớn bị hắn làm đổ khi vào cửa, rồi bắt đầu lục lọi mọi thứ trong cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận