Trò Chơi Suy Diễn

Chương 507: Địa Ngục Của Alice - Mối thù với anh không đủ sâu (2)

Mái tóc đen của ả ta rối bù như một con quỷ, che phủ khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt và nửa khuôn mặt trắng bệch. Ả ta nằm bò trên mặt đất như một loài bò sát, các khớp tay chân bị đảo ngược, bộ váy Lolita trên người đã rách nát, để lộ ra từng mảng da lớn cháy đen.



Ánh mắt ả ta chứa đựng sự chán ghét xen lẫn với ghen tị, tàn nhẫn và điên cuồng nhìn xuyên qua bức tường lửa, như muốn đóng đỉnh vào trên người Dư Hạnh đang cầm bình tưới nước trên tay. "Đấn rồi!" Tăng Lai bị ánh mắt của Alice làm cho toàn thân nổi gai ốc, một cỗ cảm giác nguy hiểm bao trùm bốn phương tám hướng, suýt nữa khiến hắn ta ngạt thở.



Hắn ta mới chỉ nhìn thoáng qua mà đã cảm thấy áp lực lớn như vậy, vậy Dư Hạnh đang bị Alice nhìn chằm chằm sẽ thế nào?



Tăng Lai lo lắng quay đầu nhìn, kết quả, hắn ta chỉ thấy Dư Hạnh nghiêng đầu, để lại cho Alice cái gáy.



".,." Coi bộ người ta căn bản không có ý định đối mặt với AIice.



Hắn ta quay lại, nhìn Alice không chớp mắt. Với năng lực của Alice, nếu ả ta xông vào, hai người họ hoàn toàn không còn chỗ để né trong căn phòng nhỏ bí mật này. Hy vọng Alice có thể chậm lại một chút... Chậm thêm chút nữa...



Tăng Lai cầu nguyện trong lòng, phát hiện ra rằng đối mặt trực tiếp với Alice cũng không khó chịu như tưởng tượng.



Dù sao hắn ta cũng là Dân Cờ Bạc, trong tình huống này, hắn ta chỉ có thể đặt cược rằng mình sẽ sống sót.



Alice bò dậy từ đống hoa dập nát, khuôn mặt méo mó, phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn trong cổ họng. Ả ta quả thật đã lột bỏ vỏ bọc giống như búp bê trước đây của mình. Tuy nhiên, hiện tại, thân hình giống loài bò sát này có lẽ cũng không phải là ý muốn của ả ta.



Ả ta nhìn khách thăm quan đang phá hủy những bông hồng quý giá của mình, một tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ đột ngột vang lên. Sau đó, tay chân ả ta linh hoạt bò về phía cái lỗ hổng trên bức tường gai. “Cẩn thận.” Tăng Lai vừa nhìn thấy ả ta, khắp người liên cảm thấy ngứa ngáy như bị trăm vết thương hành hạ, hắn ta lấy ra chiếc kéo dùng khi hiến tế - thứ duy nhất có thể coi là vũ khí, bày ra tư thế phòng thủ, thuận tiên nhắc nhở Dư Hạnh một câu.



Dư Hạnh quả thực không thể quay đầu lại. Hắn vẫn đang băn khoăn không biết khuôn mặt của mình đã gây thù hận gì với Alice, nhưng khi nghe thấy động tĩnh của Alice, hắn lập tức mỉm cười, nói: "Cô ta sợ lửa."



Tăng Lai hơi sững lại. Quả nhiên nhìn thấy khi Alice đang cố bò qua đám gai về phía họ, ả ta đã bị ngọn lửa thiêu rụi và phải lùi lại một bước rất đau đớn.



"Cô ta có thể vào được không?" Tăng Lai mừng rỡ trong chốc lát, sau đó là kinh ngạc. Hắn ta không tin bức tường lửa này có thể ngăn cản Alice. Đây gần như là thời khắc cuối cùng, Boss lớn không thể gây thương tổn cho suy diễn giả.



Thực tế đã chứng minh, kinh nghiệm của hắn ta là đúng. Cả Dư Hạnh và Tăng Lai đầu không biết tại sao Alice lại sợ lửa, vì họ đã bỏ qua rất nhiều tình tiết khi chọn đi đường tắt. Nhưng rõ ràng, bây giờ, đối với Alice, việc bị lửa thiêu đốt thêm lần nữa còn dễ chấp nhận hơn những bông hồng quý giá của ả ta bị phá hủy. Trong đôi mắt đỏ như máu của Alice, thoáng hiện sự đấu tranh nội tâm. Ả ta thử tiến gần ngọn lửa hơn một chút. Nhìn thấy dòng máu bẩn thỉu đang từng chút tưới lên những bông hồng quý giá của mình, sự đấu tranh trong mắt Alice giảm đi vài phần, chỉ còn lại quyết tâm độc ác. Ở trạng thái quỷ, khả năng suy nghĩ của Alice không còn mạnh mẽ, ả ta gần như là hành động theo bản năng. Bản năng của ả ta là đố ky, keo kiệt, chiếm hữu, khát máu và điên loạn.



Ả ta muốn giết người! Cho dù bị lửa thiêu, Alice cũng phải xé xác những kẻ đã dám chạm vào báu vật của ả ta thành từng mảnh!



"Đàn anh Dân Cờ Bạc." Lúc Alice đang rục rịch chuẩn bị bước vào, Dư Hạnh vừa nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược ba mươi giây, vừa bình tính nói: "Còn mười lăm giây nữa, chúng ta sẽ thành công."



Nhưng Alice đã quyết định, dù có phải chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt, ả ta cũng phải xông vào xé xác họ thành từng mảnh.



Tăng Lai nghe được tín hiệu từ lời nói của Dư Hạnh. Nếu họ không làm gì, Alice chắc chắn sẽ xông vào trong vòng mười giây, rồi xé xác họ thành từng mảnh trong năm giây. Dư Hạnh là đang bảo hắn ta làm gì đó.



Hắn ta đang định nói rằng hắn ta sẽ ra ngoài kéo dài thời gian, thì nghe thấy Dư Hạnh nói tiếp: “Anh đến tưới hoa cho tôi, tôi sẽ dụ cô ta đi."



Cái gì? Tăng Lai thực sự khầm phục Dư Hạnh. Trong tình huống này, nếu Dư Hạnh không lên tiếng, thì việc nguy hiểm nhất như thu hút hỏa lực sẽ không bao giờ đến lượt người tưới hoa như hắn ta.



"Anh ra ngoài, ả ta nhất định sẽ không đuổi theo, mối thù với anh không đủ sâu." Bởi vì thời gian có hạn, Dư Hạnh nói nhanh, không để Tăng Lai từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận