Trò Chơi Suy Diễn

Chương 127: Con rối ở dưới gầm giường (3)

Bà Brown nhiệt tình và hiếu khách, thích những bức tranh sơn dầu có phong cách kỳ lạ. Angel cần yên tĩnh, không thích bị làm phiần.



Susan luôn mang theo hộp nhạc, rất ồn ào.



Chỉ có Alex tạm thời là bình thường nhất, không có dấu hiệu kỳ lạ nào. Nhưng mối quan hệ giữa Alex và Susan dường như được không tốt. Dư Hạnh: Vạn nhất nếu cả năm người này đầu là quỷ, sau đó lại đối mặt trực diện với mình thì mình nghĩ mình sẽ tìm cách đưa Susan đến gần Angel rồi mở nhạc, sau đó kêu Alex đến và đánh Susan. Chơi như vậy chắc chắn sẽ vui nhỉ?



Tuy nhiên, ý tưởng ma quỷ này chỉ tồn tại trong đầu Dư Hạnh trong một giây, sau đó nhường đường cho hình ảnh ở trước mắt.



Trong khoảnh khắc mở cửa, Dư Hạnh dừng bước, nhíu mày nhìn vào bài trí trong căn phòng.



Phòng dành cho khách đồng dạng có cùng phong cách Anh Quốc, vẫn rộng rãi, tông màu khá nghiêm túc, không có sắc màu được phối với nhau nào mà khiến Dư Hạnh không thể chấp nhận được. Trang trí tinh xảo đẹp mắt, mặc dù không nổi bật, nhưng trung quy rất đúng quy củ. Vấn đề duy nhất là... Trong gian phòng chính, hướng thẳng ra cửa có treo một bức tranh.



Bức tranh lớn hơn cả so với bức tranh trong phòng khách, gần như cao bằng nửa người của hắn. Trong đó là hình của một người phụ nữ mặc chỉ một chiếc áo lụa màu trắng, đang ngồi lười biếng trên một chiếc ghế có tay vịn, mái tóc xoắn phía sau đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh.



Ánh nhìn đó như có như không, khiến Dư Hạnh cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm.



Dư Hạnh bình tĩnh đóng cửa, đặt đồ trong tay xuống, đi đến phía trước bức tranh. Người phụ nữ trong bức tranh có vẻ như đã được vẽ được vẽ rất chau chuốt, khi nhìn kỹ có thể thấy cả những sợi lông mịn trên khuôn mặt người phụ nữ đó. Chỉ tiết về cơ thể cũng rõ ràng, nét vẽ không kém phần tài nghệ so với các bức tranh nổi tiếng trên thế giới. [Bạn đang điều tra bức tranh, giảm 10 điểm giá trị thể lực.]



".,." Cái này cũng tiêu hao giá trị thể lực sao?



Dù sao thì giá trị thể lực cũng đã bị trừ, Dư Hạnh quyết định nghiêm túc điều tra một lần nữa. Hắn đưa một ngón tay chạm vào mắt của người phụ nữ, xúc cảm trên đầu ngón tay Dư Hạnh cho hắn biết rằng hắn đang thực sự chạm vào bức tranh.



Dư Hạnh cũng biết cách vẽ tranh và trình độ của hắn cũng không thấp. Chỉ cần liếc nhìn một cái thì hắn đã biết bức tranh này nếu là thật thì chắc chắn sẽ có giá trị rất cao.



Một gia đình bình thường lại tuỳ tiện treo một bức tranh có trình độ như vậy trong phòng dành khách, nói ra cũng không hợp lý.



Dư Hạnh và người phụ nữ trong bức tranh nhìn nhau trong gần một phút nhưng người phụ nữ trong bức tranh vẫn không thay đổi. Dư Hạnh không thể không từ bỏ. Dù bức tranh có vấn đề nhưng cũng không phải là một con mèo đen nhỏ mà chỉ cần nhìn một lúc là đã khiến nó xù lông.



Dư Hạnh nhìn xuống phía dưới, thưởng thức cơ thể của người phụ nữ một lần nữa, rồi kết luận: "Đúng vậy, không ngạc nhiên khi treo bức tranh này trong phòng ngủ. Cơ thể này thực sự rất đẹp, bà Brown đã chăm sóc rất kỹ."



Người phụ nữ vẫn im lặng. Được rồi, dường như dùng ngôn từ cũng không giải quyết được vấn đề.



Dư Hạnh lập tức mất hứng thú. Ngay lập tức hắn quay người tiếp tục xem xét phòng ngủ, sẵn sàng tìm kiếm một số thứ có thể sử dụng.



Hắn làm thám tử này thực sự không xứng đáng. Trong cặp của hắn thậm chí còn không có dụng cụ như dây sắt! Trong lúc tìm kiếm, Dư Hạnh nghe thấy âm thanh xoạt xoạt xoạt xoạt rất nhỏ nhẹ. Tiếng đó rất nhỏ, giống như do vải vóc ma sát tạo nên. Nếu không phải Dư Hạnh luôn để ra một phần tinh lực để cảnh giác thì có khả năng hắn sẽ bỏ lỡ âm thanh đó. Trong gian phòng này, ngoại trừ hắn còn có những vật khác! Dư Hạnh tuỳ ý liếc nhìn về phía bức tranh. Kết quả là bức tranh cũng không có sự thay đổi gì khác biệt.



Dường như có một thứ gì đó đang cố gắng trốn tránh Dư Hạnh khiến hắn không phát hiện được gì.



Ngay lập tức, Dư Hạnh mở cửa tủ trong phòng, tìm kiếm kỹ lưỡng một lần, nhưng không có kết quả. Sau đó, hắn đến bên cạnh giường, chuẩn bị cúi người xuống để nhìn dưới gầm giường.



Một đôi mắt to đen nhìn thẳng vào mắt Dư Hạnh. Dưới đôi mắt lớn đó, đường cong của đôi môi đỏ rực rỡ tạo nên một cảm giác kinh dị khi cười.



Đó là một con rối.



Nó nằm bò trên sàn, duy trì tư thế bò. Nếu không phải Dư Hạnh phát hiện ra thì con rối có thể đã tự bò ra khỏi gầm giường.



Tay của con rối vẫn đang giơ lên, dường như ban đầu nó định bắt lấy ai đó.



Nhìn thấy một vật nhỏ như vậy ở dưới gầm giường, Dư Hạnh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Vẻ mặt của Dư Hạnh không cảm xúc, hắn cầm lẫy con rối, đặt nó đối diện với bức tranh, để con rối và người phụ nữ trong tranh đối mặt với nhau. "Tự mình chơi đi." Dư Hạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận