Trò Chơi Suy Diễn

Chương 339: Hệ thống giải trừ im lặng (1)

Hôn rồi có thể làm gì? Nhét một ngụm giòi vào miệng cô ta sao?



Chỉ là, mặc dù mặt nào anh ta cũng không tốt bằng người đàn ông đang đứng trên bờ, nhưng bà cốt chỉ có thể thuộc về anh tai



"Chậc chậc, anh làm vậy là không được rồi, anh không yêu cô ấy sao? Nếu yêu cô ấy, tại sao anh lại không buông tay để cô ấy có cuộc sống tốt đẹp hơn?" Dư Hạnh vẫn ở trên bờ thêm dầu vào lửa, không thèm quan tâm tóc đã đến chỗ ngực mình, sắp quấn quanh cổ mình: "Anh có biết cô ấy đã lãng phí bao nhiêu thời gian cho anh rồi không? Cô ấy cũng không còn trẻ nữa, anh đã cướp hết những năm tháng đẹp nhất của cô ấy rồi, còn muốn tiếp tục nữa sao?”



"Cậu im đi! Là tôi tự nguyện!" Bà cốt hét vào mặt Dư Hạnh, hoàn toàn mất đi sự thanh lịch.



"A Nhan." Thích Duy ngắt lời bà cốt.



Bỗng nhiên nghe được tên của mình, bà cốt ngẩn người, đã rất lâu rồi cô ta không được nghe Thích Duy gọi tên mình. "Cô chọn hắn thì không nên đến trước mặt tôi, bởi vì tôi sẽ không để cô đi.” Khuôn mặt sưng vù của Thích Duy lộ ra một biểu cảm kỳ lạ, theo tiếng nói phát ra, anh ta nắm lấy đầu của bà cốt ấn xuống nước.



Bà cốt giãy giụa theo bản năng, nghe thấy Thích Duy nói: "Cô không muốn để tôi lên bờ, vậy thì xuống theo tôi, chúng ta vẫn có thể vĩnh viễn ở bên nhau. Cô xuống theo tôi đi!"



Xuống... Với anh ta sao?



Biên độ giãy giụa của bà cốt lập tức yếu đi, cô ta cảm giác được nước bẩn đang chảy qua miệng chui vào phổi, hút hết sạch không khí trong phổi cô ta.



Cũng không phải không được. Chỉ cần có thể ở bên Thích Duy, cho dù vĩnh viễn bị nhốt trong hồ, cô ta cũng thấy không phải chuyện khó...



Thực ra loại cảm giác chết đuối này, đây không phải là lần đầu tiên cô ta trải qua. Lần trước khi trải qua, cô ta mới bảy, tám tuổi.



Mang theo một chấp niệm nào đó, bà cốt ngừng giãy giụa, tùy ý để nước trong hồ bao bọc mình, đưa mình đến với cái chết.



Hơn hai phút đồng hồ sau, Thích Duy thả lỏng tay, nhưng bà cốt không ngẩng đầu lên nữa.



Cô ta chết rồi.



"Anh dìm chết cô ta rồi à?" Giọng nói của Dư Hạnh lộ ra ý cười: "Anh cũng độc ác thật. Cô ta yêu anh như vậy, anh cũng yêu cô ta như vậy, thế mà nói giết là giết.”



Thích Duy dùng tóc kéo thi thể bà cốt vào giữa hồ, sau đó kéo xuống dưới, cho đến khi xác bà cốt chạm vào bùn dưới đáy hồ, anh ta mới nhìn thẳng vào Dư Hạnh: "Bởi vì cô ấy phản bội tôi.”



"Kéo xuống đi, anh biết rõ ràng, cô ta không hề phản bội anh, tất cả đều là tôi nói nhảm.” Dư Hạnh nói ra sự thật một cách thờ ơ, bình luận nhẹ nhàng: "Ở bên nhau lâu như vậy, nếu anh không nhìn thấy tình cảm của cô ta dành cho anh sâu sắc như thế nào, anh cũng không xứng làm một con quỷ nước lớn.”



Tóc trên người hắn cử động, cũng kéo hắn xuống hồ, chỉ để lại cái đầu vẫn còn trên mặt nước. Áp lực từ mọi hướng đè lên ngực, biểu cảm của Dư Hạnh vẫn không thay đổi, ngửa lên nói: "Cho nên, biết rõ tôi đang vu oan cho cô ta, anh vẫn chọn giết cô ta, tại sao? Bởi vì cảm giác an toàn đáng thương của anh. Anh cảm thấy chỉ cần có một chút ít khả năng, tất cả đầu phải bị giết từ trong trứng?" Nửa thân thể Thích Duy đang bơi trong nước, anh ta đến trước mặt Dư Hạnh, cúi xuống nhìn đôi mắt không chút sợ hãi của Dư Hạnh: "Thay vì bị người khác lừa dối, không bằng chết trên tay tôi. Như vậy, sẽ chỉ một mình tôi đau khổ.”



Dư Hạnh hơi kinh ngạc, mắt đối mắt với Thích Duy. Con ngươi đen kịt phản chiếu khuôn mặt hắn, ngoài ra, còn có rất nhiều cảm xúc đang dầng trào.



Tự tay giết chết bà cốt, con quỷ nước này cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. "Cậu lừa dối cô ấy, cậu đáng chết!" Thích Duy tức giận nói. Một khắc sau, càng nhiều tóc từ đáy hồ tuôn ra, từng tầng từng tầng quấn quanh thân thể Dư Hạnh, kéo hắn xuống. “A...” Nước đột nhiên bao trùm đỉnh đầu, Dư Hạnh hoàn toàn chìm trong nước, những chùm tóc giống như xiêng xích ngăn cản hắn tìm sự sống.



Hắn nheo mắt lại, rất bất ngờ, loại cảm giác toàn thân ngâm trong nước này hắn cũng không xa lạ gì, không khác gì khi hắn ở trong bình thí nghiệm thủy tỉnh.



Trong trí nhớ hắn đã nhớ lại trải nghiệm trong căn cứ thí nghiệm, nhưng lúc này khi cảm giác quen thuộc bao vây, trong đầu hắn hoảng hốt, đột nhiên nhớ ra sự việc cuối cùng kia...



Đó là một ngày nhiều mây, mây đen áp sát xuống bên dưới trông võ cùng ngột ngạt, giăng kín toàn bộ ngọn núi một màu xám xịt.



Hai thôn làng cách nhau không xa, Dư Hạnh mang theo chiếc rìu thường được ông Trương sử dụng bước ra khỏi thôn nhỏ, cả người dính đầy máu nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, hắn bình tĩnh đến mức dường như đã mất đi cảm xúc của con người, như thể người đã cầm tìu giáng xuống giữa tiếng kêu la thảm thiết và cầu cứu không phải hắn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận